Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 815: Đã Như Vậy, Ta Sẽ Thỏa Mãn ...

Chương 815: Đã Như Vậy, Ta Sẽ Thỏa Mãn ... Chương 815: Đã Như Vậy, Ta Sẽ Thỏa Mãn ...
Nội môn, Thiên Kiếm Tông.
Thôi Hạo đứng bên ngoài
: màn sáng, khiêm tốn kể lại câu chuyện đã xảy ra: "Hồi bẩm Lưu trưởng lão, toàn bộ chuyện này chính là như thế,
ngày ấy ta đặc biệt an bài đệ
tử chờ đợi ở ngoài tông, sau
_ đó tận mắt nhìn thấy thổ dân Nam Dương Thẩm Nghi leo lên Thanh Nguyệt bảo thuyền."
"Thanh Nguyệt tông ra tay
rồi?" Trong màn sáng truyền
: ra một giọng nói quen thuộc,
đối phương chính là chủ nhân của tấm Đạo Bài từng xuất
hiện ở bên ngoài Nam Dương
tông lúc trước. "Không tính là ra tay, chỉ có
: chấp sự Trịnh Thiên, đệ tử nội
môn Nhan Văn Thành, và nữ
- nhi của Liễu trưởng lão là Thiến Vân cô nương thôi." Thôi Hạo ngẩng đầu, lại nhẹ giọng nói: "Theo đệ tử phân
tích, có thể là Thẩm Nghỉ vì
Diệp Văn Huyên mà bị cưỡng
' ép phải xuất đầu, nhưng khả năng này không lớn, dù sao thì Thẩm Nghi kia cũng vừa mới rời khỏi nơi đó được mấy tháng, dù có chút quan hệ cá
nhân với những người này,
_ cũng không đến mức làm bọn
: họ cam tâm tình nguyện đi
theo hắn chịu chết."
"Khả năng lớn hơn là Liễu
trưởng lão dù chưa ra mặt, nhưng lại cho Liễu Thiến Vân
: một loại thủ đoạn phòng
thân khác, ví dụ như pháp
: bảo... Thậm chí là pháp chỉ." Đợi Thôi Hạo nói xong, bên trong màn sáng kia thoáng
: vên lặng một lúc lâu, sau đó
mới phát ra một tiếng cười:
_ "Liễu Thế Khiêm sẽ không thật sự cho rằng, tiểu tử họ Thẩm kia có thể quyết định chuyện Nam Dương Bảo Địa thuộc quyền sở hữu của ai
đấy chứ? Muốn mở ra lối đi
_ khác, muốn dùng loại
: phương thức lấy lòng này để
đi tranh đoạt Bảo Địa, đúng
là đủ ngu xuẩn."
"Ngài yên tâm, ta đã phái
người đến khu vực phụ cận của Trần gia chờ đợi, chỉ cần
xuất hiện dấu vết có liên
quan tới Liễu trưởng lão, ta
: nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đưa lên chứng cứ cho ngài." Thôi Hạo cung kính chắp tay.
Kỳ thật tình huống hiện giờ
. rất đơn giản, tất cả tu sĩ Bạch Ngọc Kinh đầu muốn có được Nam Dương Bảo Địa, nhưng đồng thời bọn họ cũng đang đợi người khác phá vỡ cục
diện bế tắc này trước.
Nếu Liễu Thế Khiêm đứng lên
làm người mở đầu thì đương nhiên nhóm trưởng lão và đệ
tử thân truyền khác cũng có
: thể buông tay buông chân
hành động. "Làm không tệ, nếu ngươi chỉ
: là một chấp sự thì có chút
đáng tiếc thật, thôi đi đi."
Trong màn sáng truyền ra một lời khen ngợi cuối cùng. "Đa tạ Lưu trưởng lão đã rủ
- lòng thương." Thôi Hạo lại
hành đại lễ, lúc này mới quay
' người rời khỏi nơi đây. Mãi cho đến khi đi xa rồi, trên mặt gã mới xuất hiện ý cười nồng đậm.
Thôi Hạo thực sự sắp phiền
muốn chết vì thân phận chấp
- Sự này rồi, ngay cả khi đã
chịu đựng rất nhiều năm, cũng thành công đột phá
Phản Hư tầng sáu, thì toàn bộ mọi nỗ lực kia cũng chỉ đơn : giản là giúp gã kết thúc quá trình này, trở thành ngoại : môn trưởng lão mà thôi. Chức vị đó, nhìn như cũng mang theo hai chữ "trưởng lão", nhưng trên thực tế lại chẳng khác gì một tên tạp dịch làm việc cho tông môn. Trong toàn bộ tông môn, không cần biết là tên tuổi gì thì những tạp dịch này đầu phải làm mọi cách để đi thu thập tài nguyên, chỉ có đệ tử _ thân truyền mới là tồn tại hưởng thụ tài nguyên. Tư chất không đủ, vậy thì phải dựa vào quan hệ. Có câu nói vừa rồi của Lưu trưởng lão, thì chỉ cần làm tốt
: chuyện này, khẳng định là
con đường thăng tiến của gã
: cũng coi như vững vàng. Thôi Hạo nhìn về phía những tòa động phủ xung quanh
': một cái thật sâu, có chút hâm
mộ lắc lắc đầu rồi lập tức đi
' về phía Chấp Sự Đường. Không biết đệ tử gã phái ra có lấy được tin tức quan trọng hay không?
Không bao lâu sau, đột nhiên
_ sắc mặt Thôi Hạo biến đổi.
- Chỉ thấy ở bên ngoài cửa
Chấp Sự Đường, có mấy bóng người quen thuộc đang đứng
cười cười nói nói với nhau.
Biểu cảm nhẹ nhõm vui
sướng kia, rơi vào trong mắt Thôi Hạo, lại khiến gã lập tức
: nhíu mày theo bản năng,
dường như vừa nghĩ đến điều
gì đó, trên mặt gã cũng xuất hiện một nụ cười. Trên người bọn họ ngay cả
' một chút vết thương cũng
không có, thậm chí khí tức
' còn dư thừa viên mãn như thế. Đây là mượn tay Liễu Thế Khiêm, muốn đánh vào mặt Thôi Hạo gã ư?
Đã như vậy, ta sẽ thỏa mãn
các ngươi!
Dùng một khuôn mặt mỏng, đổi lấy một tiền đồ tốt, cái
này quá có lời rồi!
Ý niệm tới đây, Thôi Hạo lập tức thay đổi vẻ mặt mang
: theo chút nghi hoặc rồi chậm
rãi đi tới: "Sao các ngươi lại
- trở về rồi? Chẳng lẽ định coi nhiệm vụ của tông môn như một trò đùa, đã nhận còn muốn đổi ý?"
"Đổi ý cái lão đại gia nhà
' ngươi." Trịnh Thiên khẽ cười lạnh một tiếng, sau đó tùy ý ném phần hiếu kính mình đã thu được từ trong tay Trần gia qua: "Đếm một chút đi,
phần nhiều ra là bọn họ bồi
. tội, về sau những chuyện nhỏ
: nhặt kiểu này, phiền nhóm
lão chấp sự các ngươi động tay động chân một phen đi,
bớt bắt nạt người mới giùm." Thôi Hạo rót thần thức vào
trong túi trữ vật, sau đó đúng
lúc hợp thời để lộ ra một
:. gương mặt kinh nghỉ bất định, thậm chí gã còn dùng sắc mặt khó coi để ngẩng đầu nhìn lên hỏi: "Sao các ngươi
: làm được?"
"Có liên quan gì đến ngươi không?” Trịnh Thiên nhíu mày, trực tiếp sắm vai kẻ ngang ngược càn rỡ tới cực điểm.
Nghe thấy câu nói này, trong
: lòng Thôi Hạo lại càng vui vẻ.
Nếu là thủ đoạn không thể nói ra, vậy thì suy đoán của
gã đã đúng tới tám chín phần mười rồi.
"Còn thứ này nữa, ngươi cất
: cho kỹ, sau đó mang năm phần tỉnh huyết của Xích Nhãn Huyền Phượng ra đây, thiếu một phần ta sẽ không
tha cho ngươi!"
Hành động trút căm phẫn của Trịnh Thiên lúc này cũng không phải là vô duyên vô cớ, đạo lý rất đơn giản. Nếu không phải Thẩm Nghi có ẩn
giấu một đống lớn thủ đoạn
thì chỉ dựa vào thực lực bên
: ngoài của mấy người bọn họ,
mặc dù không đến mức mất mạng, nhưng khẳng định là
không thể thiếu mất mặt chịu thua được. Một khi bọn họ làm hỏng
: chuyện còn ném ởi thể diện của Nam Hồng Thất Tử ở bên : ngoài, thì sau khi trở về, nào còn tiền đồ gì đáng nói?
Thôi Hạo thoáng trầm mặc trong nháy mắt, rốt cục cũng hừ lạnh một tiếng rồi xoay
người lại một lần nữa tiến vào Chấp Sự Đường: "Đi theo ta." Lần này, gã thành thành thật : thật ghi chép vào sách và lập tức lấy ngọc giản ra, nói nhỏ vài tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận