Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1033: Ngươi Là Chủ Nhân?

Chương 1033: Ngươi Là Chủ Nhân? Chương 1033: Ngươi Là Chủ Nhân?
Ngay sau đó, ngũ quan của 8)
Tuấn đã nhanh chóng trở nên
dữ tợn vô cùng, ngay cả vết
: Seo mờ nhạt trên mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, thản nhiên nói: "Ngươi là cái thá gì cũng xứng kết thù với bản tọa?"
Lời này vừa nói ra, ngay cả
' Thanh Phượng vốn cực kỳ tự tin vào bối cảnh của mình, trong lúc nhất thời cũng bắt đầu có chút không hiểu rõ được nội tình của đối
phương.
Khiến cho động tác trên tay
nó vốn đang định đánh ra, lại thoáng do dự một chút. Đúng
là chưa từng trông thấy một
con yêu ma nào cổ quái như vậy.
Dựa theo tuổi tác này, nên
: sớm là Đại Yêu Hợp Đạo cảnh từ lâu rồi, nhưng yêu thể vẫn một mực trưởng thành còn cảnh giới lại giống như đình
_ tr...
Thêm nữa, nếu chỉ là Bạch Ngọc Kinh thì rốt cuộc là bọn chúng đã làm cách nào để sống đến từng tuổi này chứ?
Chưa hết, bọn chúng đã làm
_ cách nào để thong dong bình
- tĩnh bước vào động phủ này
dưới tình huống bản thân nó
hoàn toàn không hề hay biết?
__ Chẳng lẽ chúng thật sự là
thành viên của một thế lực lớn nào đó mà Thanh Phượng
không đắc tội nổi?
__ "Cứ ngoan ngoãn ở đó chờ chủ nhân ta tới hỏi đi, nếu dám động một chút..." Ô Tuấn lười nói nhảm với đối
: phương, nó đột ngột vươn
tay nắm lấy cần cổ thon dài
' của Thanh Phượng, sau đó hung hăng đập đầu đối phương vào bức tường gỗi!
Rắc —— Dưới lực đạo mênh mông này, ngay cả gốc cổ thụ
_ hắc thạch kia cũng phải vỡ ra.
Ngay lúc Thanh Phượng choáng váng đầu óc, trên
chóp mũi chợt truyền đến
' mùi máu tanh nồng đậm. Sau
đó, nó vô thức quay đầu nhìn về phía sau, con ngươi đột
: ngột co rút lại. Chỉ thấy con
Kim Hoàng Thương Long kia
: vẫn không nói một lời vừa ngồi xổm xuống, dùng gương mặt không chút biểu cảm, vươn móng vuốt sắc bén tới.
- Mỗi lần nó đánh ra một trảo
đều sẽ có một con U Mãng nổ
: tung ra. Trong toàn bộ quá trình, đôi mắt của nó vẫn rơi vào trạng thái tĩnh lặng tựa như mặt giếng cổ không gợn sóng, giống như thần du
thiên ngoại.
Rõ ràng là hành động giết
chóc, nhưng tâm tư lại hoàn
toàn không đặt ở chỗ này.
__ Rốt cuộc phải giết bao nhiêu
sinh linh mới có thể dửng dưng như vậy?
Ngay cả Thanh Phượng tự
: xưng là hạng người tàn nhẫn, hiện tại cũng có chút tự thẹn không bằng, mà không hiểu sao trong lòng nó lại dâng lên
: một tỉa sợ hãi khó có thể
nhận ra được.
Mãi cho đến khi bảy - tám con U Mãng đầu bị Kim Hoàng Thương Long bóp nát đầu dưới tình huống không
có lấy một chút phản kháng
_ nào, rốt cuộc con rồng già
: màu vàng óng ánh kia mới
chậm rãi đứng lên. Nhưng rất nhanh, dường như nó dđã
cảm ứng được điều gì mới
' chậm rãi thối lui đến bên
ngoài cửa hang. Ô Tuấn cũng buông lỏng con
Thanh Phượng này ra.
_— Với thực lực của hai người bọn chúng, muốn đối phó với con Đại Yêu này, đương nhiên là vẫn có cơ hội thắng, nhưng
- tuyệt đối không thể xử lý gọn
gàng đến độ lặng yên không
' một tiếng động được, kiểu gì cũng sẽ bị nhóm tu sĩ phía dưới nhìn thấy.
Mà điều này lại trái với ý của chủ nhân.
Hơn nữa chức trách của
chúng nó vốn là mượn dùng khả năng liễm tức tiện lợi của
Trấn Thạch, để thay chủ nhân tra xét nơi đây, từ đó tìm : được con yêu ma cao quý nhất.
Vì vậy, từ đầu tới đuôi mọi hành động của Ô Tuấn chỉ nhằm mục đích chấn nhiếp
: mà thôi, chuyện còn lại không có liên quan gì với hai ' người bọn chúng.
Rất nhanh, Ô Tuấn cũng lùi ra bên ngoài cửa động, cả hai đứa chúng nó đồng thời hóa
thành một luồng lưu quang
_ trực tiếp biến mất không còn thấy đâu nữa.
Thanh Phượng lại mở to hai mắt nhìn qua. Với tu vi của nó, đúng là hoàn toàn không thể trông thấy toàn bộ quá trình hai con Đại Yêu này ấy rời đi, thì đương nhiên là cũng không biết chúng đã đi nơi nào rồi. __ Từ khi nào Tây Hồng lại có thêm một thế lực quỷ dị như . vậy?
Nó giãy giụa đứng dậy, chợt bắt gặp âm thanh chém giết đã sớm vang lên ở bên ngoài,
biết đây là vì mình chậm chạp
chưa ra mặt mới khiến nhóm
- tu Sĩ Bàn Sơn Tông hiểu lầm
là Lưu Ly Thanh Phượng nhất tộc không muốn nhúng tay
vào việc này.
Nghĩ đến đây, trong lúc nhất thời Thanh Phượng lại có
: chút hoảng hốt, nó thực sự
không biết mình có nên tiếp
: tục đi quản chuyện này nữa không.
Đúng lúc này, bỗng nhiên nó
' ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy
ở chỗ cửa động, có một bóng
' dáng mặc áo đen đang chậm rãi đi vào, thân hình cao gầy, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, tuyệt đối hoà nhã hơn hai con Đại Yêu lúc trước rất nhiầu.
Hơn nữa nhìn hắn cũng bớt
_ đi mấy phần quỷ dị, chí ít thì
- khí tức trên người đối
phương là thật, có thể cảm nhận tường tận, mà còn là
một tu sĩ nữa.
Nhưng có kinh nghiệm lúc trước, Thanh Phượng hoàn
: toàn không dám chủ quan.
Loại chuyện quỷ dị kiểu này,
: trong yêu ma cũng có, cho nên tu sĩ và Đại Yêu thuộc cùng một thế lực cũng không có gì là lạ.
Nó gian nan nuốt một ngụm
' nước miếng, chợt nhớ tới lời Ô Tuấn vừa nói, đối phương nói cái gì mà... cứ ngoan ngoãn ở đó chờ chủ nhân tới hỏi.
Thanh Phượng lập tức
: hướng ánh mắt tràn ngập
kiêng ky nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi kia, thử hỏi
một câu: "Ngươi là chủ
nhân?” [mm
"
Thẩm Nghi thoáng ngơ ngác
: một chút, hắn giết nhiều yêu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy một con yêu ma để lộ ra dáng vẻ kiểu
_ này.
Trong lúc nhất thời, hắn thực sự không biết nân trả lời như thế nào. Nhưng nghe tiếng chém giết bên ngoài, Thẩm Nghi lại khẽ lắc đầu,
hắn không có ý định hao phí
. miệng lưỡi với đối phương.
Bản thân hắn bởi vì thôi diễn không thuận lợi, mới đến
muộn hơn nhóm người kia
khá lâu, nấu lại tiếp tục chần chờ, thì thứ bị lãng phí đầu là
thọ nguyên của mình.
__ "Ngươi muốn hỏi ta cái gì?" Thanh Phượng thật sự bị hai con yêu vừa rồi hù dọa, nên khi đối mặt với một tu sĩ Bạch
Ngọc Kinh chỉ mở ra vẻn vẹn
hai thành, nó cũng không
' dám hành động thiếu suy nghĩ, muốn nghe cho rõ mục đích của đối phương trước đã.
Nghe vậy, Thẩm Nghi chậm
rãi đến gần, lại nhẹ nhàng
vây tay, ra hiệu cho đối
phương ghé sát lỗ tai tới.
Thanh Phượng quay đầu
nhìn khu động phủ không có
chỗ để nó né tránh xung quanh, cùng với thi thể mãng
yêu đầy đất, trong lòng
thoáng do dự một phen, rốt
: cuộc cũng ôm theo lòng cảnh giác cao độ, chống thân thể cao lớn lên, ghé sát cái đầu vào: "Ta chính là thành viên
của Lưu Ly Thanh Phượng
nhất tộc, mặc kệ các ngươi
là..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận