Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 919: Ngươi Thì Ta Đánh Không Lại!

Chương 919: Ngươi Thì Ta Đánh Không Lại! Chương 919: Ngươi Thì Ta Đánh Không Lại!
Cho dù tâm tư và khí lực của
' bọn chúng đều dùng trên
người Tô Hồng Tụ, thì bất kể
: nói thế nào, đám yêu ma này cũng đều là đại tướng của Quy quân, là hàng tỉnh nhuệ trong tinh nhuệ...
Một màn này rơi vào trong
' mắt Ô Vinh Bảo, không hiểu sao lại lộ ra một chút đáng sợ.
"Ngươi thì ta đánh không
lại."
Thẩm Nghi tùy ý liếc mắt
nhìn Ô Vinh Bảo một cái, lạnh
nhạt nhắc nhở một câu. Tô Hồng Tụ đã sớm chú ý tới
- Sự tồn tại của người thanh
niên kia, cũng biết lúc trước
- VÌ ai mà muội muội mình được sống, chỉ có điều thời gian quá mức vội vàng, nên mới không kịp nhiều lời mà
_ thôi.
Thêm nữa là từ sau khi nàng hiện thân, thanh niên kia cũng lập tức dừng động tác.
Tô Hồng Tụ không có thói
quen ép buộc người bên
ngoài đi tới hỗ trợ mình, hơn
: nữa nàng cũng không cho
rằng một vị tu sĩ còn dừng lại ở cảnh giới Phản Hư này có
thể tạo được tác dụng gì
trong cuộc đấu pháp của Bạch Ngọc Kinh, nhưng
': không ngờ đối phương lại tìm
đúng thời cơ, phát huy ra
: hiệu quả lớn lao như thế.
"Nếu ta có thể sống sót trở
về, nhất định sẽ ủng hộ
ngươi lên làm tông chủ." Tô
Hồng Tụ chỉ nói đơn giản một
câu, nếu lời này rơi vào trong tai tu sĩ khác trong Nam Hồng Thất Tử, khẳng định là đối phương sẽ kinh hãi thất sắc. Bởi vì lời ấy đại biểu cho
ý tứ dù phải đối địch với tất
cả nhóm tu sĩ Bạch Ngọc Kinh
còn lại, thậm chí còn bao
gồm cả nhóm trưởng lão và đệ tử thân truyền của Thiên
Kiếm Tông, nàng cũng ủng hộ
hắn. Đây là lời nói mà ngay cả ': Ngụy Nguyên Châu cũng không dám buông xuống. Nhưng Thẩm Nghi lại làm như không nghe thấy. _ Hắn đang đấu sức cùng chín con yêu ma, nhưng ánh mắt ' lại rơi xuống người con Nhục Dực Tàm Trùng kia. Tô Hồng Tụ cũng thu hồi ánh mắt, lập tức quay sang đánh Ô Vinh Bảo! "Mẹ nhà ngươi!" Ô Vinh Bảo oán giận trừng mắt nhìn Thẩm Nghị, rõ ràng là trong nước có một kẻ sắp chết, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại cố tình muốn
': kéo ánh mắt của Đạo Tử
Thiên Kiếm Tông kia lên
: người nó, đúng là thứ ngu xuẩn vô tri, khó có thể lý giải được!
__ Nhưng ở địa phương như
Nam Hồng này, ngoại trừ cự
phách Hợp Đạo cảnh, còn chưa có người nào đủ tư cách phân tâm trong lúc Tô Hồng Tụ giết tới. Ô Vinh Bảo quyết định điều khiển đống kim văn
toàn thân, dồn tất cả tâm tư
_ lên thanh bạch ngọc kiếm
đang đánh úp tới.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên bên tai nó lại vang lên một tiếng nói nhỏ: "Hắc!" Toàn thần lão vương bát giật
: nảy mình, suýt chút nữa thì
tâm thần sụp đổ. Ngay tại
: thời khắc nguy cấp màu, lại có người đủ khả năng lặng lẽ tới ngay phía sau nó mà không gây ra một chút động
_ tĩnh nào?
Nó không thể trông thấy kẻ phía sau là ai.
Bởi vì người nọ vừa trực tiếp
giãm một cước lên đầu nó rồi
trùng trùng điệp điệp đạp
xuống, làm cho ÕÔ Vinh Bảo
- trực tiếp mất đi khống chế
ngã về phía trước. Mãi cho đến khi thanh Bạch ' Ngọc Kiếm kia cắt đứt nửa bên bả vai của lão vương _ bát... Ngay cả Tô Hồng Tụ cũng không ngờ sự việc lại tiến triển dễ dàng như vậy. Bộ thạch khôi vừa đột nhiên xuất ' hiện kia vừa hung hăng lấy phụ thân của nó ra làm bàn đạp, rồi nhảy lên cao, lao về phía con Nhục Dực Tàm Trùng. Khi Ô Tuấn lên tới vị trí cao : nhất, khí tức thuộc về Bạch Ngọc Kinh cũng ngang nhiên quét ra bốn phía! "Hả?" Ô Vinh Bảo và Tô Hồng : Tụ đồng thời đưa mắt nhìn sang.
Dưới tình huống như vậy, một vị tu sĩ Bạch Ngọc Kinh xa lạ hoàn toàn có thể tạo
- được tác dụng xoay chuyển chiến cuộc!
Nhưng tới khi nhìn rõ dung mạo của bóng người kia, cả hai đầu ngây ra trong nháy mắt. Ô Vinh Bảo ngừng kêu
đau, ôm lẫy bả vai còn đang
chảy máu ồ ạt, đờ đân nhìn
: chằm chằm vào nhỉ tử nhà
mình. Tin tức tốt là không hiểu sao đối phương lại trở
thành Đại Yêu Bạch Ngọc
Kinh cùng cảnh giới với nó... Nhưng tin tức xấu là, con bà
: nó, tên súc sinh này vừa hung
hăng tấn công lão phụ thân!
"Thạch khôi?" Tô Hồng Tụ hơi nhướng
': mày, đáy lòng nổi lên một
luông gợn sóng hiếm thấy,
' bởi vì ngay cả với tầm mắt của nàng cũng rất khó để tưởng tượng ra, rốt cuộc là loại bí thuật chế khôi nào lại cường hãn đến trình độ như
Vậy.
Phải biết rằng, Bạch Ngọc
Kinh vốn là cường giả đỉnh cấp ở Nam Hồng. Vậy mà
thực tế vừa nói cho nàng biết,
' ngay cả một vật chết cũng có
thể nắm giữ loại lực lượng tương tự,
Dù đối phương chỉ mới nhìn
: trộm được một chút ý tứ đơn giản của Bạch Ngọc Kinh, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để nàng nghe mà rợn cả
: người rồi.
Vật chết cũng có nghĩa là không thể chết đi, hơn nữa nó còn có thể truyền lại đời đời, nếu dạng thiên tài địa bảo cần để chế tạo nên loại
thạch khôi này có thể bồi
dưỡng được thì thậm chí kẻ
: năm giữ loại bí thuật này còn
có thể chế tạo nên lượng lớn
Linh Khôi như vậy.
Nam Dương tông còn cất
giấu thủ đoạn bậc này sao? Đến đây, rốt cục nàng cũng
- kịp phản ứng lại và hiểu ra ý
tứ chân chính trong cầu nói
- lúc trước của Thẩm Nghi.
Hắn nói mình đánh không
lại Ô Vinh Bảo, nghĩa là hắn
: thật sự có được năng lực xử
lý con Nhục Dực Tàm Trùng
' lúc trước, bởi vì con át chủ bài lớn nhất của đối phương vốn không phải là Đạo Cung hay linh pháp gì, mà là năng lực chế khôi!
"Hiện giờ ta thật sự muốn
- giết cả nhà các ngươi." Tô
Hồng Tụ thu hồi ánh mắt, sau đó lằng lặng nhìn chằm chằm
vào Ô Vinh Bảo trước mắt, rồi không chút do dự lao lên,
kiếm như mưa rào!
__ Cùng lúc đó, Ô Tuấn cũng bổ nhào lên người Nhục Dực Tàm Trùng. Được chủ nhân ban thưởng phong phú như
_ Vậy, rốt cục nó cũng tăng lên
đến cảnh giới mà bản thân
' khó có thể tưởng tượng nổi.
Đây là trận chiến đầu tiên sau khi thăng cấp, nó tuyệt đối không thể phụ kỳ vọng
của chủ nhân!
Nó hung ác nâng song
chưởng lên, được huyết mạch nồng đậm gia trì, thậm chí
kim văn của nó còn dày đặc
hơn lão phụ thần kia. Giờ phút này, toàn bộ kim
: văn đều hội tụ trong lòng bàn
tay Ô Tuấn. Sau đó, bức Trấn
: Thạch này điên cuồng đánh lên người Nhục Dực Tàm Trùng, trực tiếp bao vây toàn bộ thân thể đối phương lại.
Rất nhanh, từng sợi kim
' tuyến đã thu về, phảng phất như muốn ép con sâu khổng lồ bên trong thành một cục thịt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận