Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 989: Liều Mạng!

Chương 989: Liều Mạng! Chương 989: Liều Mạng!
Trong hàng ngũ Đạo Tử, ' những người còn lại vẫn chưa có hành động.
Tô Hồng Tụ như đoán được điều gì, cũng hờ hững đảo mắt nhìn qua, một tiếng thở
dài vừa lướt qua trong lòng
nàng, đúng là trực giác của
' nàng vẫn luôn chính xác như vậy.
Lưu Hưng Sơn không có ý hủy đi lá thư nọ, bởi vì chỉ cần
gã động một ngón tay vào
vật kia, cũng không khác gì
: đã nhận tội tử hình và hôm
nay tuyệt đối không còn sống mà ra khỏi nơi đây nữa.
__ Kha lão tứ! Tên phế vật vô dụng này! Rõ ràng đã lấy được tin tức
chỉ tiết rõ ràng như vậy mà
vẫn không thể đối phó được
: một tu sĩ Phản Hư cảnh, thậm chí ngay cả lá thư làm tin cũng bị người nọ đoạt đi.
__ Lưu Hưng Sơn cố gắng nhịn
xuống cảm giác oán giận
trong lòng, gã cắn chặt răng, một lần nữa nhìn về phía bóng người trên bậc thang kia.
Giọng nói của gã bắt đầu trở
. nên nặng nề, nhịp thở thoáng
: hiện lên một chút run rây,
nhưng trong đầu vẫn đang cố gắng chọn lọc từ ngữ để giải
quyết khốn cảnh trước mắt này: "Hôm nay chính là
: chuyện trọng đại của Thẩm
tông chủ... Chớ để những
: chuyện khác quấy nhiễu tới hứng thú của mọi người... Đợi đến khi đại hội Thất Tử kết thúc, Hưng Sơn nhất định
_ sẽ cho ngài một câu trả lời
thỏa đáng."
Chỉ trong vài ba câu nói đơn giản như vậy, nhưng một vị trưởng lão lúc trước từng ồn ào nhất, làm loạn nhất, hiện
giờ chẳng những phải cam tâm tình nguyện thừa nhận thân phận tôn quý của Thẩm Nghi, còn có vẻ đau đớn như muốn cắt da cắt thịt, đưa ra lời hứa hẹn sẽ dốc toàn lực _ để đền bù tổn thất cho hắn, coi như đã hạ tư thái xuống cực thấp rồi, thậm chí dù bản : thân có mất mặt trước toàn bộ Nam Hồng, gã cũng không : thèm để ý. Chỉ vì trong lòng gã hiểu rất rõ, chỉ có miễn cưỡng lừa gạt cho qua lúc này, mới tìm được một đường sinh cơ. Nếu bản thân hoặc ai đó mở phong thư này ra thì hết thảy mọi chuyện đầu không còn đường cứu văn nữa. Thẩm Nghỉ đã không dứt : khoát mở lá thư này ra, mà đưa nó đến bên tay gã, chỉ hành động này thôi đã đủ để nói rõ đối phương đang có ý tứ thương lượng rồi. Nhưng ngay tại khoảnh khắc
: Lưu Hưng Sơn ngước mắt
nhìn lên, lại bắt được một tia
: trào phúng nhỏ bé đến không thể phát hiện ra trên khóe môi của thanh niên mặc áo đen kia...
Ý vị bễ nghễ nồng đậm ấy,
' tựa như đối phương đang cười nhạo gã vì tới tận bây giờ vẫn còn ôm ý niệm chạy trốn trong lòng.
Mà ngược lại cảm giác bình
tính ánh lên giữa đôi lông
: mày của thanh niên kia lại
tôn hắn lên cực cao, khiến hắn giống hệt một vị Tiên
Thần cao cao tại thượng, coi
thường sinh linh phàm trần. Trong mắt tất cả mọi người,
Vị Nam Dương tông chủ này
vẫn giữ nguyên phong độ
: nhẹ nhàng, ung dung bình tĩnh, nhưng rơi vào trong mắt Lưu Hưng Sơn, cuối cùng một tia bản chất hung thần của
hắn cũng hiển lộ ra.
Con ngươi trong mắt Lưu Hưng Sơn thoáng co rút lại, dần dần gã cũng kịp phản
ứng trước thái độ của đối
_ phương, sau đó hơi lảo đảo
: đứng dậy, vô thức nhìn ra
bốn phương tám hướng, chỉ thấy sáu luồng hư ảnh vẫn
đang yên tĩnh đứng ở phía chân trời, hoàn toàn không
phát ra bất kỳ thanh âm nào.
__ Đương nhiên, làm như vậy cũng không phải vì bọn họ không đồng ý với Thẩm Nghị, mà khi một vị tông chủ xử lý
' chuyện, bọn họ cần duy trì
một chút tôn trọng cơ bản
' nhất cho đối phương. Ngay cả khi đối phương đang muốn xử trí một vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông, hay là tồn tại đỉnh cấp, được coi là
cường giả mạnh mẽ trong
. nhóm trưởng lão.
Trên quảng trường, tuy đám đệ tử Thất Tông vẫn bày ra vẻ
mặt khó hiểu, nhưng rõ ràng
- là không một kẻ nào to gan
đến mức đi dò hỏi quyết định của Nam Dương tông chủ.
Về phần các vị khách khứa
: được mời đến nơi này, hiện giờ bọn họ lại càng thêm trầm mặc không nói, chỉ một mực thờ ơ lạnh nhạt quan sát
trò vui trước mắt thôi.
Dường như chỉ trong phút chốc, toàn bộ thiên địa đã hóa thành một vùng tử vực lặng yên.
"Thật sự không có chỗ trống
để thương lượng sao?”
"Được, được, được..." Lưu Hưng Sơn liên tục gật đầu,
khóe môi cười thảm không
' ngừng, gã tự biết bản thân
đã không còn đường sống nữa, đầu ngón tay dứt khoát
chạm đến mi tâm.
__ Dù phải chết, gã cũng sẽ cố gắng hết sức bắt tên tông chủ kia phải chịu tổn thất một chút gì đó.
Ví dụ như để cho các thế lực
' thuộc Nam Hồng này nhìn xem, đối phương vẫn chỉ là tu sĩ Bạch Ngọc Kinh mà thôi. Ngay cả khi bản thân đang đứng dưới khí phái do Nam
Hồng Thất Tử nỗ lực đi kiến
_ tạo cho hắn thì trên thực tế,
: hắn vẫn cần nhưng vị tông
chủ khác bảo hộ.
Một khắc sau, hai tòa thành
- lớn liên tiếp được mở ra. Dù
Đạo Binh của tòa đại thành thứ ba đã bị Tô Hồng Tụ phá : huỷ, vẫn cần thời gian để khôi phục thì tại khoảnh khắc : Hồng Mông Thiên Kiếm cùng với bộ trọng giáp kia gia thân, Lưu Hưng Sơn vẫn không phải tồn tại mà đám - trưởng lão tầm thường có thể đối phó được. "Không biết sống chết." Sắc mặt Ngụy Nguyên Châu biến thành lạnh lùng, gã vừa lặng lẽ tiến lên một bước. Dám công khai bất kính với : một tông chủ ở ngay trên đại hội Thất Tử, Lưu Hưng Sơn
này quá càn rỡ, ngay cả một chút thể diện cuối cùng cũng không muốn rồi. Bỗng nhiên Tô Hồng Tụ đang ' ngồi bên cạnh lại giơ tay ngăn cản Ngụy Nguyên Châu, : đồng thời đầu ngón tay của nàng cũng lập tức đặt lên mi tâm, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn, nhưng sát cơ trong đôi ': mắt đã gần như ngưng tụ thành thực chất, nàng thản ' nhiên nói: "Chuyện của Thiên Kiếm Tông, ta sẽ tự mình xử lý."
Nhóm Đạo Tử còn lại vẫn ngồi yên tại chỗ, tỏ rõ thái độ _ việc không liên quan đến ta,
: ta chỉ ngồi xem náo nhiệt mà thôi.
Tuy cây cầu vồng Tử Khí Thẩm Nghi vừa hiển lộ ra kia rất đáng sợ, nhưng khi chiến
- đấu, hắn có thể chân chính
bộc phát ra mấy phần thực
- lực lại là điều bí ẩn, làm cho bọn họ có chút tò mò.
Đương nhiên, nếu Tô Hồng Tụ muốn ra tay thì cũng không sao, xét cho cùng về sau này vẫn còn nhiều cơ hội.
Nhưng ngay khoảnh khắc Tô
Hồng Tụ sắp lao mình lướt ra, Thẩm Nghi vẫn luôn ngồi ngay ngắn trên đám mây, lại _ lăng lặng đưa mắt nhìn chăm : chú vào Lưu Hưng Sơn phía dưới, thu hết bộ dáng nổi giận cùng với thái độ hung hãn muốn liều mạng một lần : của đối phương vào đáy mắt. Sau đó, hắn cũng không đứng dậy, chỉ nhẹ nhàng giơ
: cánh tay phải lên, ống tay áo
màu đen như mực nhẹ nhàng
: bay bổng, để lộ ra một bàn tay trắng nõn có khớp xương rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận