Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 721: Vì Sao Lại Như Vậy?

Chương 721: Vì Sao Lại Như Vậy? Chương 721: Vì Sao Lại Như Vậy?
Chỉ khi tự mình đi lĩnh hội,
: mới có thể hiểu rõ trình độ
trận pháp của hai bên chênh
: lệch lớn đến mức nào. Thẩm Nghỉ đúng là một vị trận pháp đại tông sư. Ngay
cả đại trận cấp bậc Phản Hư,
đối phương cũng nắm rõ như
' lòng bàn tay, thậm chí còn chính xác đến mức nên phác hoạ một nét bút trên trận phù nào đó như thế nào, mới có thể phát huy ra hiệu quả
lớn nhất.
Căn bản không cần ngộ tính
gì, đối phương đã dùng phương thức đơn giản nhất,
để dẫn theo thần hồn của gã
vẽ lại từng chút một. [mm
"
Nhìn Đồng Tâm Xuyến lâm
: vào trầm tư, đến tận lúc này, Thẩm Nghi mới yên lặng liếc mắt nhìn khung cảnh bên ngoài màn sáng.
Từ sau khi tách khỏi Khương
' Thu Lan, đã rất lâu hắn không được thể nghiệm loại tư vị này. Khi bản thân phải dựa vào ngàn vạn năm tuổi thọ yêu ma đi thôi diễn từng chút
một thì người ta chỉ cần giải
_ được khúc mắc trong lòng là
- trực tiếp đột phá cảnh giới
tiến lên.
Đúng là không biết điều. Nhưng... chắc là đủ rồi?
Chỉ đơn thuần là thả một cái
: Đạo Bài ra mà thôi. Sở dĩ hắn còn để Đồng Tâm Xuyến đi tu luyện Thiết Họa
' Ngân Câu, chính vì đang cần
nhắc đến sự tồn tại của lão tổ
' Ngô Đồng sơn, nếu đối phương nguyện ý tới đầy, Thẩm Nghi cũng muốn thử xem mình có thể làm thịt lão cầu kia hay không.
Đương nhiên, nếu nàng
: không đến, điều hắn có thể
làm, chỉ đơn giản là thả một người ra ngoài nhìn xem
“viện trợ” mà nàng nói kia, có
thật sự tồn tại hay không. "Nhớ được mấy phần rồi?" "Bảy - tám phần, ta sẽ cố : gắng." Đồng Tâm Xuyến xấu hổ mở mắt ra. Thẩm Nghi trầm mặc một cái ' chớp mắt, sau đó đứng dậy rời khỏi Tàng Pháp Các. Mà đúng vào thời khắc này, Diệp Văn Huyên đang đứng trên bầu trời, nhìn chằm . chăm về phía thanh niên nọ : vừa rời đi, hàng lông mày nhíu lại: "Ngươi thấy không, hắn đã ăn chắc sư đồ chúng ta rồi, thậm chí còn lười nói thêm bất cứ điều gì nữa. Chỉ là một tên Hóa Thần cảnh lại trực tiếp bày ra tư thế tông chủ rõ rành rành thế này." Nhiếp Quân từ chối cho ý kiến, chỉ lặng lẽ cúi đầu ' xuống nhìn lại. Gã có cái nhìn khác với sư phụ. Thẩm Nghi chỉ thuận tay giúp đỡ đám người bọn họ một chút mà thôi, nếu hữu dụng - thì đương nhiên là tốt nhất,
: nhưng hăn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nhất định phải ép buộc một người nào đi giúp hắn làm chút chuyện gì đó. Chỗ dựa chân chính của đối phương vĩnh viễn là chính
hăn.
: Hơn nữa, cho tới bây giờ, Thẩm Nghi còn chưa từng hỏi chuyện về Đạo Bài.
Dường như ở trong mắt
thanh niên ấy, cái gọi là vị trí
' tông chủ mà sư phụ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kia còn không quan trọng bằng Đại Càn của hắn.
"Ta phải đi qua." Nhiếp Quân
thuận miệng đáp qua loa một
câu rồi lao về hướng Thẩm
Nghỉ rời đi.
"Ngươi!" Diệp Văn Huyền lại
sửng sốt, Thẩm Nghi không
đến tìm nàng thì thôi, hiện giờ ngay cả tên đồ đệ đã lấy của nàng nhiều chỗ tốt như vậy, cũng không thèm nhờ vả : nàng lấy một câu. Nói tới nói lui, đến cuối cùng, còn không phải bọn họ vẫn ' muốn nhờ Diệp mỗ nàng lao lên ngăn chặn lão cẩu kia . sao? Thôi... Sau này đầu là đệ tử thiên kiêu trong tông môn của mình, tạm thời khoan dung với hai tên nghịch đồ này một chút vậy. "Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?” Diệp Văn Huyền chậm rãi lướt ngang qua chân trời, khi : khoảng cách từ vị trí của nàng đến tòa đại điện ở chỗ sâu bên trong Thiên Yêu Quật ' kia càng ngày càng gần, thì nhịp tim của nàng cũng dần : dần đập nhanh hơn. Mãi cho đến khi bản thân đã có thể cảm nhận được khí tức ' bên trong đại điện ấy, bỗng nhiên nàng thở hổn hển mấy _ hơi, trực tiếp dừng động tác đi tới. "Ngu ngốc!" Tình huống này hoàn toàn khác với dự liệu của Diệp Văn : Huyền, làm sao nàng có thể tùy tiện gặp gỡ lão cẩu dưới tình huống không có lấy một chút bàn bạc nào, cũng hoàn toàn không có lấy một chút chuẩn bị nào như vậy? Nếu xảy ra vấn đề thì nên làm
thế nào bây giờ?
: Nàng cắn chặt răng, lại phát hiện Nhiếp Quân vẫn tiếp tục lao về phía trước, điều này đã nói rõ rằng Thẩm Nghi vẫn
còn đang tiến tới gần tòa đại
điện kia. "Đó là đệ tử do ta cực khổ bồi dưỡng ra đó!" Đột nhiên Diệp Văn Huyên nắm chặt song chưởng. Nhiếp Quân là hi vọng duy nhất có thể trợ giúp
_ nàng rời khỏi Nam Dương
Tông này, nhưng hiện giờ, gã
đang bị Thẩm Nghi đưa đến trước mặt lão cẩu kia, từng
bước từng bước một. Nàng trầm mặc hồi lâu, đợi cho đến khi đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng : của Nhiếp Quân nữa, nàng mới oán giận giậm chân, đành phải cưỡi mây đi theo. _ Tòa đại điện hùng vĩ mà nguyên vẹn kia dần dần đập vào mi mắt. Diệp Văn Huyền thoáng ngơ ngác một chút. Bởi vì nàng vốn không nhìn thấy cảnh chém giết như trong tưởng tượng. Nhiếp Quân vẫn đang lơ lửng ở phía chân trời, và ngay cả gã cũng hướng ánh mắt không hiểu gì cả, một mực nhìn chăm chằm xuống phía dưới... giống như nàng. Ở nơi đó, Thẩm Nghi đang lẻ loi một mình đứng ngay phía trước đại điện, nhìn vào bên - trong. Ánh mắt của thanh niên ấy vô cùng bình tĩnh, những sợi tóc đen nhánh nhè nhẹ tung bay. Mặc dù phía trước đại điện vô cùng vắng vẻ, nhưng Diệp Văn Huyên vẫn có thể nắm _ bắt được luồng khí tức cường hãn đang ân chứa bên trong. Rõ ràng là lão cầu đang ở trong đó. "Chuyện này?" Trong lòng nàng càng thêm nghi hoặc.
Một lát sau, Thẩm Nghi ngồi
: xuống đất, xòe hai tay ra, trên đầu ngón tay có kéo
theo mấy sợi tơ vàng mang theo hắc sát, hắn trực tiếp
_ bắt đầu bày trận ngay trước
mặt Trương Lai Phúc.
Diệp Văn Huyên đưa mắt nhìn tòa đại điện, lại đưa mắt nhìn
về phía Thẩm Nghỉ, ánh mắt
dần trở nên hoảng hốt.
Chỉ là một tu sĩ Hóa Thần cảnh đã nghênh ngang đi
đến trước mặt lão cẩu như
_ vậy, không khác gì dê vào
miệng cọp. Nhưng ở thời điểm hiện tại, cũng không : biết con Hung Hổ trong động kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết nó lại coi như không hề nhìn thấy miếng thịt béo tự đưa đến trước mặt này. Tình cảnh hiện tại đã khiến cho nhận thức nhiều năm qua của nàng đột ngột sụp đổ. Bởi vì một màn yên tĩnh trước mắt đang kịch liệt va chạm với cảnh tượng hung tàn vào thời điểm Ngô Đồng sơn bị tàn sát, vẫn một mực rín dấu trong đầu nàng. Đến cuối cùng tất cả đầu hóa thành một hơi thở mang theo cảm giác kinh hãi đến khó có thể tin nổi vào mắt mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận