Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 936: Hoặc Là Thẩm Nghi Này Điên...

Chương 936: Hoặc Là Thẩm Nghi Này Điên... Chương 936: Hoặc Là Thẩm Nghi Này Điên...
"Không cần đa lễ." Thẩm Nghỉ
': không quá thích những lời
khách sáo này, bởi phần lớn
: những lần hắn và Thanh Nguyệt tông lui tới đầu có quan hệ với Liễu trưởng lão kia. Bây giờ có một vị trưởng
lão lạ mặt đi tới, thì hẳn là
Liễu trưởng lão bên kia
' không tiện thoát thần thôi.
"Đây là thư Liễu Thế Khiêm
gửi cho Thẩm tông chủ, kính xin ngài xem qua." Trì Dương
trưởng lão đứng thẳng
. người, cũng không tiếp tục
: nói nhảm nữa, dù sao ông ấy
cũng là trưởng lão Bạch Ngọc Kinh, để ông ấy đi nịnh nọt
một tu sĩ Phản Hư trẻ tuổi
: như vậy, đúng là không làm
được thật. Huống hồ, sau khiđối _
:: phương xem xong thư, hăn là
cũng không còn tâm tư đâu
: mà hàn huyên với ông ấy nữa.
Đơn giản là đối với Thẩm tông chủ, hẳn là một kẻ địch có thể khiến Liễu Thế Khiêm cảm thấy đau đầu không thôi,
cũng đủ để làm hắn ăn ngủ không yên rồi.
Nhưng Trì Dương trưởng lão lại không hề trông thấy cảnh giác như dự liệu trên gương mặt của Thẩm tông chủ.
Thẩm Nghỉ hơi cụp mắt xuống, nghiêm túc đọc nội dung trong thư, rồi lập tức ' ngấng đầu lên nhẹ giọng nói: "Đã làm phiền Trì Dương _ trưởng lão rồi." "Ách." Trì Dương vốn không có ý định dính vào chuyện - này, nhưng nhìn thấy hắn bình tĩnh như thế, trong lòng ' ông ấy lại có chút cảm giác mơ hồ, có phải Thẩm Nghi không đọc hiểu nội dung trên phong thư này hay không? Chẳng lẽ lão Liễu lại theo thói quen dùng mấy lời mịt mờ để . miêu tả? Hay là lão nghĩ tới : tâm trạng của Thẩm tông chủ nên cố ý nói giảm nói tránh đi? Nghĩ đến đây, ông ấy lại không nhịn được mà nói thêm một câu: "Tốt nhất là
' ngài vân nên nhanh chóng
đưa tin cho những thế lực
: phụ thuộc của mình, nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa từ
trước, nếu không đợi đến khi đám yêu ma nọ rảnh tay, có
_ lẽ sẽ tạo thành những tổn
thương không cần thiết."
“Thậm chí những tổn thất ấy
còn to lớn đến mức ngài khó mà thừa nhận nổi đó." Trì Dương lại theo bản năng mà
nhấn giọng hơn một chút.
"Ta biết rồi." Thẩm Nghỉ
đứng lên, dứt khoát đi ra
ngoài điện: "Đi thôi."
—— "Đi, đi chỗ nào?" Trì Dương
kinh ngạc nhìn lại. Hj " " Thẩm Nghỉ thoáng trầm mặc : một lúc rồi nghi hoặc ngoái đầu nhìn về phía Trì Dương. Không phải thông qua phong thư này, Liễu trưởng lão muốn nói là chuyện chém ' giết Kha Thập Tam đã bại lộ, gây ra phiền toái rất lớn sao? Đã chọc phải phiền phức rồi thì đương nhiên là cần giải quyết phiền phức thôi. Bằng không còn có thể đi nơi nào được? Bốn mắt nhìn nhau, cả người Trì Dương đều giật
: mình tại chỗ... Nếu ông ấy
không hiểu sai thì Thẩm tông
: chủ đang muốn đi tìm Liễu Thế Khiêm hả?
Mãi tới tận giờ khắc này, rốt cuộc ông ấy cũng hiểu được vì sao lão Liễu lại tin tưởng ' người trẻ tuổi trước mặt này
như thế. Chẳng trách hai
người bọn họ lại dám tự
mình trêu chọc vào một mối
đại họa khủng bố như vậy. Đúng là lá gan của tên sau càng to hơn tên trước!
Một tu sĩ Phản Hư lại muốn chủ động đi tham dự vào ': chuyện làm Bạch Ngọc Kinh cũng phải đau đầu? Chỉ có hai trường hợp để giải thích cho
loại chuyện này, hoặc là Thẩm
Nghi điên rồi, hoặc là chính
Trì Dương đã điên rồi.
"Lão Liễu không có ý đó! Ngài đừng có hại ta!" Trì
' Dương thực sự muốn kéo lấy
đối phương theo bản năng,
' nhưng trong nháy mắt đã kịp thời phản ứng lại, địa vị giữa hai bên chênh lệch, ông ấy đành phải vội vàng thu tay về.
"Hắn muốn bảo ngài mau
: trốn đi, cứ bảo vệ sự an nguy
của Nam Dương tông trước
đã."
_ Trì Dương vừa dứt lời, trong
mắt Thẩm Nghi lại lóe lên vài phần cổ quái, hắn không trả
- lời, chỉ đơn thuần nhìn lướt
qua bên ngoài đại điện
: nhưng ý tứ lại hết sức rõ ràng.
Hắn có thể trốn đi đâu đây? Loại chuyện trực tiếp chém chết hai con Long Tôn như ' thế, chỉ cần bại lộ ra ngoài,
đó tuyệt đối là không chết không thôi.
Huống chi Thẩm Nghi còn dự định tiếp tục chém nữa. Kha Thập Tam kia quá mức hữu dụng. Một khi đã được
trải nghiệm sự trợ giúp to lớn của một con yêu ma thiên kiêu như vậy, hắn thật sự không muốn lại tiếp tục lắng nghe đám yêu ma bình : thường kia vầy quanh cùng một chỗ, líu ríu nói chuyện tới : hơn một ngàn năm, cũng không nghẹn ra cái rắm gì. [ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: 32 ngàn năm ] [ Phản Hư (Linh). Quy Khư Tiên Giáp: Viên mãn ] [ Phản Hư (Linh). Thanh ' Long Toái Tỉnh Thương: Viên mãn ] Thay vì trơ mắt nhìn một mình Liễu Thế Khiêm cứng rắn chống đỡ áp lực của Long Cung, còn không bằng nhân lúc ông ấy vẫn còn có chút dư lực, lại thuận tay kéo lá cờ lớn của Thanh Nguyệt Tông kia.
"Không phải..." Trì Dương đờ
: đẫn quay đầu lại, nhìn đám người Nam Dương tông, bao gồm cả Huyền Khánh đằng sau lưng mình, thế nhưng
': không có bất cứ người nào
đứng ra tỏ vẻ nghi vấn đối với
quyết định của Thẩm tông chủ.
Hình như ông ấy đã hiểu
lầm chuyện gì rồi
Hình như Thẩm Nghi vốn
: không phải là loại "tông chủ"
chỉ có hư danh kia, địa vị của hắn ở Nam Dương tông cũng
giống sáu vị cự phách Hợp
Đạo cảnh ở Minh tông kia
như đúc. .. lách Trà Thanh Xuân... Dưới sự che chở của Nam : Hồng Thất Tử, những thế lực phụ thuộc bên ngoài đã sống trong bình ổn rất lâu rồi, lại đột nhiên rơi vào tình cảnh : khốc liệt phải chém giết đến mức huyết tương văng tung ' tóe khắp nơi. Không có bất cứ lý do gì, cũng không có bất kỳ mục đích nào cả, đám yêu ma Thủy tộc kia chỉ lặng lẽ trồi lên khỏi mặt nước và đi tới tập kích bọn họ thôi. Điểm giống nhau duy nhất của những thế lực phụ thuộc bị tập kích này, chính là bọn : họ đều nằm dưới sự quản lý của trưởng lão Liễu Thế : Khiêm. Mãi cho đến khi rất nhiều chấp sự và trưởng lão ngoại ': môn của Thanh Nguyệt tông chạy tới trợ giúp, mới xem ' như miễn cưỡng khống chế được cục diện. Ngay khi các thế lực còn lại của Nam Hồng còn đang hoảng sợ vô cùng, trong lòng _. âm thầm phỏng đoán trận ác : chiến này có thể tiếp tục mở rộng ra hay không, thì dường như đám thủy yêu kia lại được mệnh lệnh gì đó, khiến chúng bắt đầu lui về có trật tự và một lần nữa chìm vào trong nước.
Chỉ để lại một đống thi thể
với vô số xương cốt vỡ vụn
đầy rẫy khắp nơi.
Ngoại môn trưởng lão
' Thanh Nguyệt tông đang bay lơ lửng trên không trung, trên tay cầm trận pháp, khẽ nhíu chặt hàng lông mày, hoàn toàn không để lộ ra vẻ
vui mừng gì, ngược lại gã còn
_ vô thức ngoái đầu nhìn chằm
: chăm vào một bóng hình xinh
đẹp có phần nhỏ bé không đáng kể trong đám tu sĩ phía
sau kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận