Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 697: Nếu Đã Không Đủ Hung Ác, ...

Chương 697: Nếu Đã Không Đủ Hung Ác, ... Chương 697: Nếu Đã Không Đủ Hung Ác, ...
"Tiểu nhân vẫn luôn nhớ Yêu
: Hoàng." Thần Phong còn
chưa dứt lời, đã bị quăng ra
: ngoài, lăn lộn hai vòng ngã xuống bậc thầm đá. Đối phương trọng thương
_ chưa lành, còn cần rất nhiều
thứ bồi bổ mới có thể trở lại
' trạng thái đỉnh phong, nhưng nó căn bản không dám phản kháng, bởi đó là áp chế huyết mạch giữa những con yêu ma với nhau.
"Vậy ngươi còn chờ gì nữa?"
: Khuôn mặt nhỏ nhắn của
Linh Hoàng lóe lên một mảnh lạnh lùng: "Chẳng lẽ còn
muốn bản Hoàng tự mình đi
ra khỏi Thiên Yêu quật hay
sao?" Thân thể Thần Phong Yêu
: Hoàng lại run rẩấy một
thoáng, nhưng trong giây lát
: sau đó, nó đã hóa thành một con hung thú không có mắt, vô cùng dữ tợn, ngoan ngoãn nằm sấp xuống dưới, chờ đợi
- thiếu niên kia bước lên lưng
mình. "Lại đầy." Linh Hoàng lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía bên cạnh.
Cự Giác Yêu Hoàng gian nan
nuốt một ngụm nước miếng,
: nàng thực sự không hiểu vì
sao lão cẩu lại đột nhiên thả con yêu nghiệt này ra, nhưng
vẫn ngoan ngoãn rúc vào trong ngực đối phương, mặc
cho gã giở trò.
"Chó chết, ngươi già thật rồi." Thiếu niên kia phát ra tiếng cười bén nhọn tràn đầy hăng hái, sau đó đạp lên Thần
Phong, chỉ một thoáng đã
biến mất trên bầu trời.
Nhiều năm trước, mặc dù đối phương bị giới hạn bởi thiên phú, nhưng ít ra thực lực cũng cường hãn lại đủ hung
ác. Thế mà bây giờ, ngay cả
_ tự mình xuất thủ cũng không
: dám, sống chết cũng muốn
trông coi tòa đại điện này, sợ bị người của Ngô Đồng Sơn
lén lút xông vào.
Nếu đã không đủ hung ác, vậy thì cứ tiếp tục làm chó đi.
... a0ptruyen... Võ Miếu Hoàng thành, Đại Càn.
': Một bộ Pháp Tướng cao lớn
đạt đến chiều cao hơn mười
' trượng đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh đại điện, hào quang màu vàng sẫm trên người nó cực kỳ hấp dẫn sự chú ý người ta.
Nó đang an tĩnh nhìn chăm
: chú vào Giáp viện. Trấn Ngục
Pháp Tướng này đã trở về từ mười ngày trước. Lúc đầu, sự
xuất hiện của nó đã hấp dẫn
ánh mắt của tất cả mọi người
trong Hoàng thành. Cũng không phải là Đại Càn
': không có một bộ Kim Thân
còn sống như vậy, nhưng cao
: lớn như thế, mà bản thân còn ở vị trí dễ thấy kiểu này, cũng chỉ có duy nhất một vị.
Nhưng rất nhanh, hầu như
những người chân chính có
' chút thần phận bên trong Võ Miếu kia, đều hiểu được rằng, tình huống này không thích hợp. Rõ ràng là bộ Kim Thân này đang bảo vệ một thứ gì
đó.
Không ít người đầu nhớ tới
cái tên cực kỳ tôn quý kia.
Cùng lúc đó, Võ Miếu trực tiếp làn ra một hành động
cực kỳ hiếm thấy, đó là khởi
động tòa đại trận mới xây
: dựng xong, để cho màn sáng màu lam nhạt bao phủ lẫy toàn bộ Hoàng thành.
Đồng thời, những tòa biệt
viện được Võ Miếu chuẩn bị ở
' các nơi cũng dần dần kín người hết chỗ. Lấy địa vị của Thanh Châu vốn không thể tiếp xúc với
loại tin tức như vậy, nhưng
lần trước lão gia tử Trần Càn
: Khôn đến đây tìm Trần Tể,
sau khi gặp phải kịch biến ở Vương phủ, trong lòng mới
nhớ ra Trần Tể này vốn không
quen thuộc với cuộc sống ở
Hoàng thành, nân đã quyết định ở lại nơi này thêm một
đoạn thời gian.
: Sau khi mơ hồ có suy đoán trong lòng, lão đã nhanh chóng truyền tin tức này cho mấy người mình tin tưởng
' nhất.
"Tới rồi?" Trần lão gia tử nhìn mấy bóng người vội vàng đến gần bên ngoài viện, trong lòng có chút thấp thỏm đứng dậy đón chào.
"Hắn đâu? Sẽ không thật sự
: xảy ra chuyện chứ?" Du Long
Đào bước nhanh vào sân, hành động vô cùng cẩn thận
thậm chí còn không dám
: nhắc đến cái tên Thẩm Nghỉ
kia. Phương Hằng khẩn trương đi
: theo phía sau, Lâm Bạch Ví lại
cắn chặt môi, ngay cả sắc mặt
cũng tái nhợt đi rất nhiều. "Ta không biết." Trần Càn Khôn nào có tư cách tiếp xúc
: đến chuyện của Võ Miếu? Lão
chỉ đơn thuần đưa ra phỏng
' đoán này thông qua bầu không khí bỗng nhiên trở nên khẩn trương của Hoàng thành mà thôi.
"Vị này là... Trần Tể thế tử,
_ đây là Cần Du quận chúa."
: Lão đầu dẫn mấy người đi
vào, sợ Du Long Đào nói sai, nên đã sớm đưa tay giới thiệu
một phen. "Trần Tể tham kiến Tổng
binh." Nhưng thanh niên mặc
hoa phục kia đã dẫn theo
: muội muội của mình hành đại lễ trước.
"Không được." Du Long Đào vội vàng vươn tay đỡ lẫy đối phương, khóe miệng cười ' khổ nói: "Đã đến nước này
rồi, đừng bày ra mấy trò này
nữa, mau nói rõ ra đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi, hay nên nghe ngóng hỏi thăm như thế nào. Không phải lão gia tử ngươi muốn làm chúng ta tức chết chứ?"
"Nghe ngóng ư?" Dường như
Trần Càn Khôn đã sớm có suy nghĩ, vừa nghe đối phương
' hỏi câu này đã hạ giọng nói:
"Ta có một biện pháp nhưng
: phải xem biểu hiện của các ngươi ra sao đã."
"Nói mau." Du Long Đào gấp đến độ ngứa ngáy quai hàm. "Sự muội của ngươi cũng ở
trong viện này... Chỉ có điều,
hiện tại nàng đã sớm không phải là người bình thường nữa. Nàng chính là đệ tử thứ mười ba của Ngô Đồng sơn." Trần Càn Khôn dẫn theo mọi : người đi về phía một tòa biệt viện khác. Còn chưa đến gần, đã nhìn : thấy một bóng người mặc áo đen dựa vào bên ngoài cửa viện, hàng chân mày khš
nhíu, bàn tay đang vuốt ve
sợi tơ vàng trên đầu ngón tay. Chỉ một chút khí tức tràn ra cũng khiến người bên ngoài cảm thấy khó thở, lại cộng
: thêm gương mặt lạnh lùng
kia, càng mang đến cho
' người ta một loại cảm giác kẻ lạ chớ lại gần.
"Đây là Đồng tiền bối của Ngô Đồng sơn." Dù sao Trần Càn Khôn cũng già rồi, vẫn có một chút thủ đoạn khá tỉnh vi
- trên phương diện nghe
ngóng tin tức.
Mấy người bọn họ xì xào bàn tán, không khác gì cầm chiêng đồng gõ thẳng bên tai Đồng Tâm Xuyến. Gã lập tức
: thu lại cảm xúc vội vàng xao
động trong mắt, dùng ánh
: mắt đầy bất thiện nhìn mấy người bên kia.
Lén lén lút lút, rốt cuộc là có ý
: đồ muốn gì?
Du Long Đào bị ánh mắt kia quét qua, toàn bộ thân hình đều cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không biết đây là cảnh giới kinh khủng bực nào.
Vẫn là cô nương áo trắng
: phía sau lưng gã bước nhanh
3: cung kính nói: "Thanh Châu tróc yêu nhần Lâm Bạch
Vi bái kiến Đồng tiền bối,
: chúng ta tới tìm Khương sư...
tiền bối." "Nàng không có ở đây."
Nghe Đồng Tâm Xuyến thản
: nhiên đáp lại, Trần Càn Khôn có chút bất đắc dĩ cúi đầu. Chênh lệch giữa bọn họ và Thẩm Nghi đã đến mức ngay
cả muốn biết tin tức của đối
phương cũng khó như lên
. trời rồi. Nhưng điều khiến lão gia tử không ngờ tới lại xảy ra, bởi vì ngay sau đó, Đồng Tâm
Xuyến thu lại sợi tơ vàng trên
đầu ngón tay, đứng thẳng
: người, nhẹ nhàng gật đầu
nói: "Chư vị đi theo ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận