Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 685: Bạch Hồng Trấn Thạch!

Chương 685: Bạch Hồng Trấn Thạch! Chương 685: Bạch Hồng Trấn Thạch!
"Ăn." Ngay khi tâm thần hắn
: khẽ động, bộ thi thể dữ tợn
trước mắt bỗng hóa thành
: huyết hà, tụ tập lại rồi nhanh chóng hòa vào thân thể của hắn. Vừa tiến vào thân thể hắn, nó đã tràn vào màn đêm
vô biên vô hạn kia, thấm vào
trong tấm bia đá. Trong chốc lát, chỉ nghe “rào rào” ... tiếng vỏ đá bong ra từng mảng rồi rơi xuống dưới vang lên bên tai. Phảng phất
như có một người thợ khéo
_ léo nào đó, đang cầm trong
: tay một cái đục sắt vô hình,
nhanh chóng điêu khắc thành
một con tuấn mã.
- Đúng là phía dưới lớp vỏ đá
kia, có thể trông thấy những đường tơ máu kinh mạch, ngoại trừ chỉnh thể vẫn là màu xám trắng như cũ, : nhưng lại đơn giản sinh động như thật, không khác vật còn sống. _ [Bạch Hồng Trấn Thạch: Chưa chú linh ] Thẩm Nghi hít sâu một hơi, bỗng nhiên lại cảm thấy mình thứ này lừa rồi. Không ngờ một vạn thọ nguyên kia chỉ là một cái bậc cửa mà thôi? Mà _ mãi cho đến bây giờ, hắn còn ': không biết rốt cuộc là thứ đô chơi này có ích lợi gì. "Phù." Thẩm Nghi đổi ra Yêu Ma Bản Nguyên. Đây là lần đầu tiên hắn tái tạo hồn phách của Đại Yêu Hoàng,
- liên tục đổi năm viên xuống,
yêu hồn của Bạch Hồng mới
: miễn cưỡng hoàn chỉnh. Đến cuối cùng Thẩm Nghỉ cũng biết vì sao loại Trấn
_ Thạch này lại cần khoản thọ
nguyên của yêu ma còn thừa
_ đạt tới trăm ngàn năm mới mở khóa được rồi, đúng là tính toán cực kỳ rõ ràng minh bạch.
Thẩm Nghỉ đưa Bạch Hồng
. vừa mới ngưng tụ ra đi về
: phía Trấn Thạch. Hắn ngừng
thở, lằng lặng quan sát biến hóa của tấm bia kia. Trong
chớp mắt, một đống sắc màu
_ đã trên đỉnh Trấn Thạch đã bị
hòa tan ra. Rồi ngay sau đó, khi màu trắng như tuyết phủ
kín toàn thần, bông nhiên
bên trong con ngươi màu đen
: dựng thẳng của con bạch mã kia lại có thêm một tia linh quang lập loè tỏa sáng.
Rồi bằng một phương thức vô
cùng quỷ dị nào đó, tựa như
pho tượng đá này vừa mới sống lại. Thẩm Nghi rơi vào trầm mặc. Ngay sau đó, hắn lại một lần
nữa mở mắt ra, trực tiếp rời
khỏi màn đêm thăm thằm
- kia. Đồng thời, một tia linh
quang nhanh chóng bay ra từ mi tâm hắn. Chỉ thấy con
ngựa trắng cao lớn cường
tráng kia đang nhẹ nhàng
giậm chân, rồi lập tức cung kính quỳ gối trước mặt Thẩm
Nghi.
"Chỉ có vậy thôi hả?" Thẩm Nghi chăm chú nhìn con ngựa trắng trước mắt mình, mặc dù sắc thái trên người
- đối phương khá là tươi sáng
rõ nét, nhưng nhìn kỹ vẫn có
' thể thấy được thân thể kia vốn được làm từ đá.
Muốn dựa vào nó đi lừa bịp đám yêu ma khác, tuyệt đối là chuyện không thể.
Về phần, để cho nó lao lên hỗ
trợ đánh nhau, chỉ một con yêu ma có thể sánh ngang với
Hóa Thần viên mãn, cũng
: xứng đáng với ròng rã sáu
vạn năm tuổi thọ yêu ma sao? "Không đúng, nếu tên của
thứ này là Trấn Thạch, thì hăn
là nó có liên quan đến Đạo
: Cung." Thẩm Nghỉ nhìn hơn sáu vạn năm tuổi thọ của yêu
ma còn lại, rồi không chút do dự tiếp tục rót vào Vô Lượng
Yêu Hồn Cung.
[ Năm thứ nhất, ngươi để Bạch Hồng Trấn Thạch vào trong Đạo Cung, lấy huyết mạch của nó, thành tựu đạo pháp thần thông ]
[ Vạn Yêu Triều Bái. Phá
vọng ]
[ Được Trấn Thạch gia trì,
Đạo Cung của ngươi lại càng thêm vững chắc ] Quá trình thôi diễn vô cùng : thuận lợi, chỉ nhảy ra ba dòng nhắc nhở đã kết thúc. "Có hiệu quả của vật trấn, ' nhưng lại không được tính là vật trấn cung chân chính." ' Thẩm Nghỉ suy nghĩ một lúc rồi lắc lắc đầu. Sáu vạn năm này có đáng giá hay không, còn phải xem hiệu quả cụ thể của thức đạo pháp : mới kia như thế nào mới tính. : Đáng tiếc là hiện tại hắn không có cơ hội, nhưng dựa vào dòng nhắc nhở Đạo Cung càng thêm vững chắc này, : hắn lại có thêm một loại lý giải mới về Trấn Thạch. Theo hắn suy đoán, có vẻ như
khi bản thân đạt đến Phản Hư
cảnh, thì quá trình đấu pháp
_ sẽ trực tiếp diễn ra giữa những Đạo Cung với nhau, và nếu trình độ củng cố Đạo Cung có thể tăng lên vô hạn,
_ thì chỉ cần có đầy đủ tuổi thọ
của yêu ma, thì còn kẻ nào
' xứng đáng là đối thủ của hắn nữa? Ý niệm tới đây, Thẩm Nghỉ vươn tay nhẹ nhàng võ lên
đầu bạch mã, nhìn đối
phương dịu dàng ngoan
: ngoãấn cọ vào lòng bàn tay
mình, không dám vì ân oán khi còn sống mà lộ ra vẻ khác
thường "Chủ nhân, ngài phải nhanh
chóng rời đi."
: Đợi cho đến khi Thẩm Nghỉ dời bàn tay đi, Bạch Hồng Yêu Hoàng mới nói khẽ: "Bạch Hồng rời khỏi quật mười
ngày không về, khẳng định là
lão cầu kia sẽ có hành động,
' với tính cách thà giết lầm chứ không bỏ sót của nó, lại cộng thêm những hành động khác thường của ngài trong khoảng thời gian gần đây,
chắc chắn sẽ là đối tượng bị
điều tra đầu tiên."
"Nó không phải yêu, Hóa Hình Quyết của ngài ở trước
mặt nó vốn không có bất cứ tác dụng gì."
"Nó không phải yêu?" Đây là
- lần đầu Thẩm Nghi nghe được tin tức của vị Quật chủ kia.
"Nói đúng ra, lão cầu kia
chính là linh thú trông cửa
' Nam Dương tông, được ghi lại trong danh sách, cho nên trình độ quen thuộc của nó đối với công pháp Nam Dương tông là thứ ngài tuyệt
đối không thể tưởng tượng
nổi." Bạch Hồng Yêu Hoàng
: cười khổ một tiếng nói:
"Thậm chí nó còn chân chính nắm giữ mấy thức pháp
quyết, lại tự xưng là tu sĩ,
:. cũng khinh thường làm bạn
với đám yêu ma chúng ta." "Vậy vì sao nó lại để các
: ngươi chiếm cứ Thiên Yêu
quật?" Thẩm Nghi vừa điều
: động thọ nguyên thôi diễn Long Dược Thiên Tẫn vừa tò mò nhìn sang.
"Bởi vì nó sợ." Dường như
Bạch Hồng có chút hiểu biết
đối với những câu chuyện xa xưa kia, nó nhỏ giọng kể lại: "Tông môn gặp nạn, lão cầu may mắn còn sống sót, dựa theo quy củ ban đầu, nó nân
cầm đạo bài mở khóa Nam
Dương tông, sau đó ra ngoài
- tìm kiếm minh tông tiếp quản
nơi này, và nhiều nhất là mấy trăm năm tu dưỡng, nơi đây
sẽ một lần nữa biến thành một tòa Tiên Tông phồn hoa. ': Nhưng nó lại lựa chọn ăn trộm thiên tài địa bảo còn sót - lại của tông môn." "Chờ đến khi ăn uống no đủ." Con mắt màu đen của Bạch ': Hồng khẽ chớp chớp, nó hạ giọng nói: "Tính mạng của nó ' cũng nên mất rồi." Tông môn gặp nạn, kẻ trông coi lại tự ăn trộm bảo vật do mình canh giữ. Đổi lại là tu sĩ thì cũng thôi đi, : nhưng nó chỉ là một con chó canh cửa mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận