Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 738: Khiêu Khích!

Chương 738: Khiêu Khích! Chương 738: Khiêu Khích!
Thẩm Nghỉ tiện tay kéo quyển
: sách kia về nhét vào trong
ngực A Thanh, sau đó đổi vị
- trí với nàng, thản nhiên nói: "Không cần phải để ý, cứ tiếp tục lắng nghe đi."
"Ừm." Hứa Thanh Nhi ngoan
ngoãn gật đầu. Đệ tử vừa bị cướp mất quyển sách kia, thoáng sửng sốt một chút, lại thấy Thẩm Nghỉ căn bản không thèm nhìn
mình thêm một cái nào nữa,
hoàn toàn coi gã là không
: khí, trong lòng lập tức có
chút phẫn nộ nói: "Không phải chứ, tính tình thật kiêu
ngạo nha, ta chỉ nhìn xem
: một cái thôi, có cái gì không
hiểu, ta còn có thể dạy cho các ngươi mà, không cần làm : phiền đến Dương trưởng lão."
Đồng Tâm Xuyến vẫn luôn
nghe những tiếng cười bên
cạnh, rốt cục giờ phút này cũng dời mắt khỏi người vị trưởng lão trên kia, nhìn về phía người nọ, chân thành nói: "Ngươi càng hiểu hơn trưởng lão sao? Vậy vì sao không đi lên giảng?" "Ta!" Tên đệ tử trẻ tuổi kia bị một câu này làm cho nghẹn họng, sắc mặt ửng đỏ.
Đệ tử chưa hề rời khỏi tông môn như gã, làm sao chịu nổi : câu mỉa mai của Đồng Tâm Xuyến, lập tức chống người đứng dậy: "Ta đương nhiên là
: không bằng trưởng lão,
nhưng để dạy cho các ngươi
: mấy vị vẫn còn dư dả."
Đồng Tâm Xuyến trầm mặc
một thoáng, mới đưa mắt
nhìn về phía Thẩm Nghi bên cạnh, sau khi phát hiện đối phương cũng không có ý ngăn cản, gã mới bình tĩnh nhìn về phía đệ tử kia, nhẹ
giọng nói: "Vậy thì chưa
chắc."
Trong tòa đại điện rộng lớn này, Dương trưởng lão đang
ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn,
- từ từ ngừng giảng pháp. Ánh
mắt sắc bén của lão nhìn chằm chằm về phía vị đệ tử
bông nhiên đứng lên kia.
: Kỳ thực, động tính lúc trước của nhóm đệ tử phía dưới đầu bị lão thu cả vào đáy mắt, sở dĩ không để ý đến là
VÌ mấy nguyên nhân.
Thứ nhất, đám tu sĩ đến từ Nam Dương tông này chỉ ngồi dự thính một bài giảng mà thôi. Dù sao bọn họ cũng là người được Liễu trưởng lão
bố trí đến, giảng chút kiến
thức căn bản cho bọn họ, nể.
: mặt mấy người này cũng là lễ
tiết nên có.
Thứ hai, bản thân lão vốn là
ngoại môn trưởng lão, muốn
giảng pháp gì đâu đến lượt đám đệ tử bên dưới nói này nói nọ. : Đối phương xì xào bàn tán thì cũng thôi đi, đến bây giờ còn trực tiếp đứng lên, ngang nhiên gây nhiễu loạn thời gian giảng pháp, đúng là trong mắt không có người bề . trên. Dương trưởng lão đưa tay cầm thước, vừa mới chuẩn bị đánh tên đệ tử kia bay ra ngoài điện, đột nhiên lại nghe thấy tiếng Đồng Tâm Xuyến đáp lại. Dương trưởng lão hơi nhíu mày, trầm ngâm một thoáng, sau đó lại lần nữa buông
: thước xuống. Thanh Nguyệt
tông vốn là nơi khích lệ và cổ
:. vũ đám đệ tử luận đạo với nhau nhất.
Mặc dù thời cơ không quá thích hợp, nhưng cũng có thể chờ luận bàn xong sau đó xử trí sau. Điểm duy nhất khiến
lão không nghĩ ra chính là
đám tu sĩ Nam Dương tông đã bị đoạn tuyệt truyền thừa này, chẳng lẽ bọn họ còn am hiểu về trận pháp nhã đạo? Hẳn là bọn họ cũng không ngốc đến mức cho rằng những thứ lão vừa giảng chính là trận pháp chứ? "Ôi! Ôi! Ôi!" Đệ tử cao gầy vừa đứng lên
: tên là Phùng Ngạn, bị Đồng
Tâm Xuyến yên tĩnh nhìn
: chăm chú như vậy trong lòng càng thêm bực bội. Gã thở hổn hển mấy hơi rồi quay đầu nhìn Dương trưởng lão đang
: ngồi phía trên.
Xong rồi, do gã nhất thời xúc động lại quên mất trưởng lão vẫn còn đang giảng pháp. Bây giờ bị câu nói này khích tướng, thực sự đã đẩy gã rơi
vào thế khó rồi, muốn ngồi
cũng không được, mà cứ
: đứng cũng không xong, nếu
gã thật sự chịu thua như vậy, chẳng phải đã trực tiếp ném
đi thể diện của Dương trưởng lão rồi, về sau làm sao còn tư : cách tới nghe đối phương giảng pháp nữa?
"Ngươi dám hại ta!"
Phùng Ngạn tức giận trừng mắt lại, hai tay siết chặt nói: "Chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ ' thì có tác dụng gì? Có bản
lĩnh hãy để bỏ thứ trên tay
xuống qua đây xem chân chương, để đám nhà quê các ngươi được chứng kiến sự huyền diệu của trận pháp chỉ đạo một phen." Lời còn chưa dứt, đám đệ tử xung quanh lập tức hưng phấn gào lên: "Hay lắm! Phùng huynh nói rất hay!" "Để bọn họ được chứng kiến
: một chút thủ đoạn Dương
trưởng lão đã truyền cho
: chúng ta đi."
Một bên ồn ào, một bân lại có người đẩy một tấm trận bàn
- đi tới.
Nghe được tên đệ tử bên cạnh thuận miệng kéo Dương trưởng lão vào, người thanh niên có tư thế oai hùng, phấn chấn đang ngồi ở phía trước
kia khế nhíu mày: "..."
—- ` —ˆ x :
: Gã quay đầu liếc mặt nhìn
Đồng Tâm Xuyến.
Thấy vẻ mặt của đối phương
vẫn như thường, dáng vẻ thản nhiên, căn bản không
giống như một kẻ lỗ mãng
không có kiến thức, so sánh
giữa hai bên thì Phùng Ngạn sư đệ đã hoàn toàn bị người nọ nắm mũi dắt đi rồi.
Suy nghĩ một lát, rốt cục gã
cũng đứng lên. "AI Nhan sư huynh cũng có hứng thú hả?" Người bên cạnh nhìn thấy, trong lòng càng thêm kích động.
Trong đại điện này có đến
: mấy trăm vị đệ tử, nhưng chỉ
Mà một mình vị Nhan Văn Thành sư huynh này là được
Dương trưởng lão coi trọng
nhất, thậm chí còn nghiễm
nhiên bày ra tư thế muốn kế thừa y bát của trưởng lão rồi.
Không ngờ chỉ vì một chút
: chuyện nhỏ như vậy, lại có thể hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
_ "Chậc." Lý Thanh Phong lặng
lẽ đưa mắt ra hiệu cho Đồng
' Tâm Xuyến. Lúc trước, tâm tư của gã vốn không đặt vào chuyện nghe giảng pháp, mà vẫn một mực quan sát nhóm đệ tử Thanh Nguyệt tông này.
Rất nhanh, gã đã phát hiện
_Ta, ngoại trừ mấy người
: Thẩm tông chủ thì vị Nhan sư
huynh này chính là đệ tử duy nhất nghiêm túc lắng nghe vị
trưởng lão bên trên giảng
giải tri thức. Tính cách nhẫn nại đến mức : này sao có thể là hạng người đơn giản được? Hai người dùng ánh mắt trao đổi một phen. "Ngươi đặc biệt đi theo tới đây một chuyến, đừng có làm ' mất mặt Thẩm tông chủ chúng ta." "Cút đi, đồ ngốc." Đồng Tâm Xuyến hít sâu một _ hơi, rốt cuộc cũng có chút - cảm giác căng thẳng trong lòng, sau đó gã chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Nhan Văn Thành. "Không phải chứ, ngươi đang : nhìn chỗ nào đấy hả?" Phùng Ngạn chợt phát hiện ra mình - lại bị coi thường, nhất thời giận dữ gầm lên: "Ta sẽ không bắt nạt ngươi, ngươi cứ bày trận đi, để ta tới phá!" Lời này vừa nói ra, những người còn lại đầu cười vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận