Hắc Oa

Q6 - Chương 249: Muốn đề phòng cũng khó

Giọng điệu của Lục Kiên Định thay đổi làm Ngô Đích thất kinh, sở dĩ còn giữ được chút trấn định là vì hắn luôn ẩn phía sau, sáng nay tin lễ ký kết hủy bỏ làm hắn bực bội rồi, tiếp đó cảnh sát bao vây công ty, gọi liền vài cú điện thoại vô ích, nhưng không ngờ cảnh sát lại nhắm thẳng vào mình. Giờ nhìn Trương Chí Dũng, khi hắn nhậm chức ở đội trọng án còn là cảnh sát thực địa nho nhỏ, giờ trước mặt mình cười khinh bỉ, càng thêm lo lắng. “ Khoa trưởng Ngô, nếu tôi nói anh liên quan tới vụ bắt cóc 319, chắc chắn là anh chối bay chối biến, phải không?” Trương Chí Dũng cười hỏi:

Ngô Đích hừ một tiếng, vụ án đó không ai có được chứng cứ hết. “ Nếu tôi nói anh liên quan chuyện ngăn chặn người tố cáo, làm tham mưu bẩn cho Thân Bình An, anh cũng không thừa nhận chứ gì?”

“ Trương Chí Dũng, trình độ của các anh vẫn dừng lại ở thế kỷ trước, phá án dựa vào đoán bừa phải không? Định lừa tôi à?” Ngô Đích phá lên cười khinh bỉ:

“ Xem ra người bạn cũ của anh phán đoán không sai, tự cho mình là đúng, tự cao tự đại, hơi đắc chí lên một chút là không nhớ mình là ai ... Khoa trưởng Ngô, biết chúng tôi tóm được anh ở đâu không?” Trương Chí Dũng chẳng hề tức giận:” Chúng tôi tiến hành tạm giam hình sự anh vì tội hối lộ nhân viên công tác quốc gia, chứng cứ xác đáng.”

Ngô Đích ngớ người như nhớ ra gì đó, khí thế giảm đi không ít. “ Ồ nhớ ra rồi phải không chủ nhiệm Phạm Giang Thanh đã khai ra rồi, anh tặng tiền tặng đồng hồ, vì muốn tin tức của người chết ... Nghĩ mình làm kín khẽ lắm à? Kỳ thực đó là mồi nhử để đợi xem kẻ nào tới cửa thăm dò, ai ngờ lại nhử được khoa trưởng Ngô ... Sao, chắc khi phát hiện ra thi thể bị thay thế kinh ngạc lắm phải không, cái mặt anh trên camera giám sát trông rõ lắm ...” Trương Chí Dũng thong thả nói, nói cho Ngô Đích đi từ ngạc nhiên tới suy sụp, đây mới gọi là lật thuyền trong rãnh, chỉ cần một tội danh xác thực rơi vào tay cảnh sát thì không có kết quả hay ho:

Ài, buông một tiếng thở dài, Ngô Đích ký tên ném bút đi, đưa tay ra phối hợp để còng tay lại, còng tay cạch một tiếng, đoán chừng đã chấp nhận số mệnh rồi Ngô Đích tỉnh táo hơn: “ Chí Dũng, hỏi một chuyện được không?”

“ Xem tôi có thể trả lời được không đã.”

“ Một câu đổi một câu, các anh không muốn hỏi tôi gì à ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận