Hắc Oa

Chương 274: Lại tới Thịnh Đường (3)

"Các cô không làm được, nhưng có người được. " Giản Phàm đột nhiên thái độ rất giống đàn em học hỏi:
"Anh Đường, thủ hạ trong tay anh có thể điều động là bao nhiêu?"
"Cái này sao tôi biết, phải dăm ba trăm, vãi cứt ... Cậu không định lập đội ngũ của mình chứ, đó là đám lưu manh trộm cắp đánh nhau, biết cái chó gì đâu. " Đường Đại Đầu la oai oái, sợ Giản Phàm làm bậy:
"Nhờ người của anh tìm cái này. " Giản Phàm lấy trong túi áo ra một bản photocopy, Tằng Nam cũng tò mò ghé đầu nhìn, là một khẩu súng hình dáng kỳ quái, cả hai người đều không nhận ra là thứ súng gì, lại nghe Giản Phàm nói:
"Đây là một loại súng hơi, anh chỉ có vài ba trăm người, nhưng bọn họ quen biết người khác, ba trăm lên ba nghìn rồi ba vạn ... Đơn giản lắm, loại súng này có một cái bình, rất dễ nhận ra, người của anh nói không chừng vô tình nhìn thấy ở đâu đó có người chơi thứ này, thấy rồi là khó quên. Chỉ cần cho tôi biết nhìn thấy ở đâu là đủ, được không?"
Đường Đại Đầu thấy vậy thì cũng không khó, vẫn kiếm cớ:
"Có mỗi một tấm ảnh, sao tôi giúp được cậu được?"
"Tôi chuẩn bị rồi. " Giản Phàm nghe thế rút ra một tập chừng trăm tờ:
"Rất dễ nhớ, người của anh lang thang khắp nơi, đầu đường xó chợ chẳng có ai rõ hơn bọn họ, cũng chẳng ai mò mẫm tới chỗ kỳ quái như họ, tôi nói đúng chứ?"
"Bà mẹ nó, cậu ăn chắc tôi rồi."
Đường Đại Đầu há hốc mồm cầm đống ảnh photo, chuyển khoai nóng sang cho Tằng Nam:
"Nam Nam, cô thấy có nên giúp không?"
"Dân cảnh hợp tác, thân như một nhà, người một nhà phải giúp nhau chứ, anh Đường ... Tôi coi anh là anh cơ mà."
Giản Phàm cười hì hì:
Tằng Nam che miệng phì cười, nhận ra rồi, Giản Phàm mà gọi "Đường Đại Đầu" thì không sao, nếu gọi "anh Đường" là có rắc rối, mắt lúng liếng liếc Giản Phàm:
"Giúp đi, lại chẳng phải chuyện xấu, tìm một cái manh mối thôi mà."
Bị sức ép từ hai đằng, Đường Đại Đầu vỗ đùi chấp nhận:
"Được, để lát tôi bảo người để ý."
"Đừng lát, làm ngay đi, tôi đang sốt ruột chờ tin đây, đơn giản lắm mà, treo phần thưởng, bảo chúng đừng nói linh tinh đấy."
Giản Phàm dặn dò:
"Được, tôi bảo Mơ Hồ và Hắc Đản lo liệu, có điều chắc gì đã tìm được chứ, tôi chưa bao giờ thấy thứ này."
Đường Đại Đầu đứng lên gọi điện thoại:
"Anh Đường, nhất định phải bảo mật, tin tức này còn ở giai đoạn không công bố, đừng để họ làm lộ, không là tôi cũng mất việc luôn, có khi còn bị kỷ luật."
"Biết rồi, lo vớ vẩn, ý thức bảo mật của bọn tôi còn cao hơn đám cớm các cậu."
Trò chuyện mấy câu thì có tiếng bước chân, Đường Đại Đầu ra ngoài dặn dò, Tằng Nam đột nhiên nói:
"Giản Phàm, anh dẫn người tới à?"
Giản Phàm nhíu mày:
"Làm gì có."
"Anh xem đi, kiểm tra đột xuất, đó là ai?"
"Hả?"
Giản Phàm ra nhìn màn hình, lẩm bẩm:
"Người của đồn công an Ngũ Nhất và đại đội của tôi cùng tới, khả năng muốn kiểm tra theo thông lệ."
"Sao mà hỏng, anh cũng tra án mà."
"Chậc, tôi tới đây là hành vi tư nhân, làm gì có ai đi tra án một mình. Hỏng, nếu bị phát hiện tôi tới đây, đội trưởng thế nào cũng không tha cho tôi ..."
Giản Phàm đau đầu, chưa nói cái khác, để đồn công an bắt được hình cảnh đi chơi hộp đêm, truyền ra ngoài không hay, lại đang giai đoạn nhạy cảm y chuẩn bị chuyển chính chức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận