Hắc Oa

Q5 - Chương 176: Đại náo thiên cung! (10)

“ Vấn đề cực lớn, còn lớn hơn mấy công ty kia nhiều, bọn họ mắt nhắm mắt mở cho lượng tiền lớn như vậy xuất nhập, một hai lần đã đành đi, nhưng bao năm như thế, anh nói xem ... “ Vẻ mặt Tần Thục Vân khó nói là đang hưng phấn hay sợ hãi, chắc là cả hai:

“ Bọn chúng còn thông đồng với cả ngân hàng.” Giản Phàm dễ dàng đưa ra kết luận:

“ Đúng thế. “ Tần Thục Vân nói xong thì giảu môi bực bội: “ Nhưng mà tra ngân hàng khó lắm, nào là xin phép nào phê duyệt đã tốn hai tuần, mà chỉ cần một ngày thôi là bọn họ đã bịt được sơ hở rồi. Vụ án này lộ ra tảng băng chìm ... Giờ bỏ ngang như thế lại tiếc ...”

“ Bắt người về hỏi, cái tên Thiệu Kiến Bình đó, anh nhớ lần đầu tiên đi với em tới chi nhánh Nam Cung lấy tài liệu, thằng đó nhìn em hau háu, chắc chắn bị đồng phục dụ hoặc.”

“ Vậy là tốt nhất. “ Tần Thục Vân đưa tay nhéo Giản Phàm ăn nói không đàng hoàng, có điều câu này trúng ý cô: “ Cơ mà nếu bắt nhầm thì hỏng.”

“ Em dám không? “ Giản Phàm tay chống bàn hơi ngả người về phía trước nhìn gương mặt xinh đẹp của Tần Thục Vân thách thức:

“ Anh dám không? “ Tần Thục Vân cũng chống bàn ngả người tới hỏi ngược lại, đại khái là lần đầu phá vụ án lớn như thế làm cô cảnh sát trẻ không khỏi kích động:

Khoảng cách quá gần, ngửi thấy cả hơi thở kích động của đối phương, hôm nay mới thực sự để ý, cô gái này rất xinh đẹp, mi mắt như họa, đường nét tinh xảo, biết ăn mặc biết trang điểm, xinh đẹp nhất trong bốn cô gái phòng 202, Giản Phàm nổi hào khí: “ Anh sợ cái gì chứ?”

-“Vậy em càng chẳng việc gì mà sợ. “ Tần Thục Vân ưỡn ngực lên, có điều che miệng cười khúc khích nói một câu làm Giản Phàm suýt ngã ngửa: “ Dù sao là anh bắt mà.”

Á cái đồ xấu bụng, khiêu khích người ta xong không chịu trách nhiệm, Giản Phàm dở khóc dở cười: “ Em đúng là ... Đi, dù sao thì anh cũng vào ban đốc sát nhiều rồi, tiền án cả đống, chẳng thăng chức nổi nữa.” Giản Phàm ném tài liệu xuống bàn, kéo ngay Tần Thục Vân đi:

Tần Thục Vân giật tay lại: “ Anh làm cái gì thế, cứ nắm tay người ta, có sở thích khác người à?”

Giản Phàm ngượng ngùng nhớ lần trước trong lúc đồ dồ hôn tay cô, hai người đi nhanh xuống lầu, giả truyền thánh chỉ: “ Thành Cương, Quách Nguyên, Vương Minh, đi thôi, chi đội trưởng có lệnh, còn nghi phạm trọng yếu nữa phải triệu tập.”

Lúc này làm gì có ai hoài nghi Giản Phàm nữa, suốt từ hôm qua tới giờ đích thân y chỉ huy mấy đại đội, cả trăm cảnh sát nghe lệnh, bắt mấy chục người, liền cùng Tần Thục Vân lên xe, lần nữa tới thành phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận