Hắc Oa

Chương 177: Ai thông minh, ai ngu ngốc?

Tương Địch Giai thở mạnh, đồi ngực nhấp nhô với tần suất ngày càng cao, Giản Phàm cứng đầu hơn cô nghĩ cả chục lần, cứ tiếp tục thế này hai người có lẽ lại xung đột, đành phải nhân nhượng một bước, nếu không như mấy lần khác ý tốt làm thành chuyện xấu, chẳng vui vẻ gì:
"Được, cậu đã sống chết không chịu, tôi không miễn cưỡng nữa, có điều ... sau này nếu hối hận, có thể tìm tôi bất kỳ lúc nào."
"Yên tâm, tôi không tới tìm chị đâu, chúng ta đi được chưa? " Giản Phàm thở hắt ra, phía trước là mỹ nữ xa xôi không thể với tới, chỉ có thể nhìn không thể chạm vào, đó là một loại dày vò, cho dù Giản Phàm không hề ảo tưởng phát sinh điều gì với Tương Địch Giai, nhưng vẻn vẹn là cảm giác đã khiến người ta không thoải mái, không tiếp xúc vẫn tốt hơn:
Câu nói này làm tinh thần Tương Địch Giai đi xuống hẳn, có chút rầu rĩ nói:
"Tôi khiến người ta ghét vậy sao?"
"Không phải, không phải, là vì tôi không muốn gây thêm phiền toái cho chị, tránh chị thấy tôi lại thấy áy náy, mang gánh nặng tâm lý."
Giản Phàm muốn đập đầu vào tường, cả hai đều có ý tốt cho đối phương, vậy mà cuối cùng luôn chẳng có ai vui vẻ:
Xung quanh Tương Địch Giai không thiếu anh chàng độc thân giàu có, nhưng mỗi người bọn họ làm việc gì đều mang tính mục đích quá cao, chẳng khác nào phiên bản của anh cô, còn người trước mặt, không ngờ rất có khí cốt, hoặc nói theo cái nhìn của thời đại kim tiền này là ngu xuẩn, đần độn, trong mắt cô lại là ngốc tới đáng yêu. Hiện giờ nhà hàng lẫn khách sạn đều kinh doanh khởi sắc, món thịt ngâm mỗi ngày thu cả đống tiền, còn cả cái xưởng chỉ lãi không lỗ này của cô, đều liên quan tới Giản Phàm. Cô luôn muốn vì Giản Phàm làm cái gì đó, có lẽ có thành phần gánh nặng tâm lý trong đó, nhưng giờ xem ra, mình nghĩ hơi nhiều rồi. Theo cầu thang sắt đơn giản đi xuống lầu, cả hai đều không nói thêm gì nữa, bước chân Giản Phàm không có vẻ gì là ngập ngừng lưu luyến. Tương Địch Giai thở dài rời khỏi xưởng, lên xe rồi, không nhịn được hỏi:
"Giản Phàm, cậu không muốn tiền, không muốn cơ hội, rốt cuộc cậu muốn cái gì?"
Lại thế nữa, hai người ở hai thế giới khác nhau, lối suy nghĩ quá khác nhau, Giản Phàm đau đầu nói:
"Tôi không muốn gì cả, người cố chấp không phải tôi, mà là anh em chị."
"Anh em tôi?"
Tương Địch Giai có chút khẩn cẩu:
"Chúng ta đừng dây dưa ở chuyện này nữa được không?"
"Chuyện không đơn giản như vậy đâu, chị Tương, bất kể anh chị ra sao, tôi biết chị thật lòng, nhưng tôi vẫn phải nhắc chị một câu. Số thịt ngâm ở tầng hai sắp tới giới hạn rồi, tôi không dọa chị đâu, sao không chịu tin tôi?"
Giản Phàm không nhớ mình nói chuyện này bao lần nữa, hơi bực tức:
"Chuyện này tôi đã nói với anh tôi mấy lần rồi, nhưng anh ấy không tin, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, ba chiếc máy làm lạnh công suất lớn, bốn bể giảm nhiệt cũng đã làm xong. Các nhà dinh dưỡng thiết kế bảy phương án giảm nhiệt, cho dù là trời nóng nhất cũng có thể khống chế ở 10 độ C, không đạt được tiêu chuẩn 5 độ, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Chuyện này anh tôi cũng đã thông báo cho đối tác để họ có biện pháp ứng phó, hẳn là không có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận