Hắc Oa

Chương 214: Bắt tay hành động

Giản Phàm cười không bình luận, nếu luận về vẻ đẹp, cô gái này còn kém Tương Địch Giai, nhưng sức hấp dẫn tổng hợp với nam nhân quả thực không hề thua kém, nếu nói theo cách nói của chính Tằng Nam, cô cũng khác người:
"Tôi cũng có quan điểm thế này, nữ nhân có hai loại, một giả vờ thanh thuần, một giả vờ không thanh thuần, cô thuộc loại nào?"
"Tôi á? ... Hi hi."
Tằng Nam mím môi cười, đang định nói thì phát hiện đây là cái bẫy, đáp thế nào cũng là không thanh thuần mà thôi, lườm một cái đầy tình tứ:
"Để lại cho anh một câu đó để đoán đấy."
Giản Phàm cười nâng ly lên, trong lòng y chứa quá nhiều chuyện không hứng trí tán gẫu với cô gái này, hai người uống thêm vài ly đến khi chai rượu cạn sạch mới đứng dậy cáo từ. Tằng Nam thật sự thất kinh, mỗi cô gái nơi này đều am hiểu kỹ năng tiếp rượu nam nhân, lần nào có vẻ cũng là cô chủ động rót rượu nâng ly, kỳ thực hơn ba phần tư chai rượu là vào bụng Giản Phàm, vậy mà một chút phản ứng cũng không có, như thực sự uống nước lọc vậy. Khi ra cửa, Giản Phàm lịch sự mở cửa, Tằng Nam mỉm cười tiễn y ra tận bậc thềm, Giản Phàm quay đầu lại nói:
"Vì sao vừa rồi cô không trả lời? Cô cũng không thuộc về loại nào mà."
Câu này làm Tằng Nam hơi ngẩn ra, cảm giác tay hơi cứng lại giữa không trung, mắt nhìn Giản Phàm hai tay đút túi quần đi qua bãi đỗ xe rồi biến mất trong bóng tối mới lắc đầu quay về nơi cô chẳng hề thích. Bóng đêm tĩnh mịch, đèn màu vẫn nhấp nháy không biết mệt mỏi, rời khỏi cái chỗ hỗn loạn kia quay về căn phòng chật chội đơn giản. Giản Phàm nằm trên giường không sao ngủ được, đếm hết cừu lại đếm lừa, đếm đến 2000 con lừa đầu óc càng tỉnh táo, thế là dậy tới phòng hồ sơ đọc hồ sơ vụ án, rồi lại vào mạng nội bộ của công an tra tin tức từ hồ sơ hộ khẩu cho tới khi trời sáng hẳn, hai mày vẫn nhíu chặt. Tới giờ đi làm, Giản Phàm mới đưa ra một quyết định mà chính bản thân cũng không rõ, gõ cửa văn phòng đội trưởng, mang một hồ sơ vụ án 5 năm trước đi vào, hỏi ý kiến:
"Đội trưởng, tôi muốn điều tra vụ án tồn đọng này, cho tôi một tuần điều tra độc lập được không?"
Tần Cao Phong nhận lấy hồ sơ mỏng, là một vụ án đột nhập trộm cắp, chỉ có danh sách đồ vật mất tích, không có nghi phạm, thậm chí đương sự cũng không khai báo rõ ràng, do đồn công an Ngũ Nhất đưa tới. Xem qua loa một lượt, Tần Cao Phong không tỏ ý kiến, chỉ nói:
"Được, cậu mà phá được vụ án này thì có thể làm đội trưởng rồi."
"Có anh ở đây, bảo tôi làm tôi cũng không có gan."
Giản Phàm cầm hồ sơ vụ án chính bản thân cũng biết là không thể phá nổi, nhưng không quan trọng, quan trọng y có thể tự do ra ngoài phá án, còn tự do làm thêm cái gì chỉ e mỗi mình y biết, chỉ cần có danh nghĩa đi phá án là đủ rồi:
Nhân vật nhỏ chẳng có tiền mà lãng phí, nhưng có cả đống thời gian để tiêu xài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận