Hắc Oa

Chương 164: Vụ án không manh mối

"Đội trưởng, anh nuông chiều Giản Phàm quá rồi, phải quản cậu ấy đi chứ."
Trước khi họp báo cáo vụ án, Sử Tĩnh Viện tranh thủ thời gian nói chuyện với Tần Cao Phong, chuyến đi thực địa này không vừa ý, tiểu tổ điều tra từ thứ 7 tới thứ 4 không có thu hoạch gì đã đành, cái đuôi theo sau lại còn vừa ăn uống vừa nhận quà:
Lần đầu xảy ra chuyện Sử Tĩnh Viện còn nghĩ Giản Phàm sẽ kiềm chế lại, nhưng ai mà ngờ hôm qua mới phát hiện, y căn bản không dừng, lớn thì từ quà công ty, thẻ mua sắm, nhỏ tới đồ ăn thức uống, Giản Phàm cho gì nhận nấy, kéo cả đội xuống nước. Mấy cảnh sát thực tập chưa hiểu nặng nhẹ, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương căn bản không coi ra gì, che giấu cô phân chia nhau. Tần Cao Phong nghe kể đầu đuôi cười lớn xua tay:
"Bỏ đi Tĩnh Viện, nước quá trong không nuôi được cá, chú nhóc đó là người làm ăn mà, trăm năm không đổi được tính, nếu không có chút lợi lộc, không sai bảo được đâu."
"Đội trưởng, anh đừng bảo vệ cậu ta như thế, chiều hư rồi không vãn hồi được đâu."
"Không sao, không hư được đâu, chuyện quá đà cậu ta không dám làm ... Ha ha ha, đám Lục Kiên Định tới chưa?"
"Tớ rồi, đang ở phòng họp đợi."
Sử Tĩnh Viện chỉ biết thở dài, không phải cô muốn phạt Giản Phàm mà lo y đi vào ngã rẽ:
"Được, đi thôi, Lão Lục sắp gãi đầu rồi."
Tần Cao Phong lấy tập tài liệu cho vào cặp da, tránh đề tài này, chẳng hề để chuyện Giản Phàm vào lòng:
Hai người một trước một sau vào phòng hội nghị ở tầng hai, Lương Vũ Vân đang chạy qua chạy lại kết nối máy tính vào các thiết bị, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương ngồi thì thầm to nhỏ, Dương Hồng Hạnh chỉnh lý tài liệu, Lục Kiên Định dẫn theo một nữ cảnh sát, chính là Hồ Lệ Quân thương tích đã lành vừa xuất viện. Lục Kiên Định vừa thấy Tần Cao Phong đi vào là nhiệt tình kéo tới bên cạnh, khẩu khí vài phần trách móc:
"Đội trưởng Tần, đã tra được ra cái gì chưa, sao toàn dùng tân binh thế, đừng tưởng tôi không biết tinh binh của đại đội một, Vương Minh, Cao Thiết Thành cùng với Lưu Quang Vũ đứng đầu tổ 3, anh dấu tinh anh đi, đối phó qua loa với tôi đấy à?"
Câu này chỉ nói đủ hai người nghe thôi, cái tổ phá án này không đáng kể, Quách Nguyên tàm tạm, Sử Tĩnh Viện cũng được, nhưng chuyên ngành của cô lại là mô phỏng nhận dạng chứ không phải điều tra, Tiêu Thành Cương thì vừa nhìn đã biết loại não rỗng, Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân thì rõ ràng là loại tiểu thư đi trải nghiệm, thế thì phá án gì. Bị người ta nói trúng tim đen, Tần Cao Phong bực mình:
"Ai nói thế, tôi phái tinh anh trong tinh anh đi rồi đấy."
"Ai?"
"Thành Cương ... Giản Phàm đâu?"
Tần Cao Phong cố nén cười hỏi:
"Dạ ... À, đúng rồi, lúc nãy anh ấy đang rửa xe ở sân sau."
Ài, cái thằng nhóc thích sạch sẽ, xe cứ đi hai ba ngày đã rửa một lần, còn thường xuyên chỉ trích người trong đội bẩn thỉu, ai nấy thấy y rửa xe là trốn, sợ bị chửi. Tần Cao Phong lại hỏi:
"Không biết họp à?"
Tiêu Thành Cương thật thà đáp:
"Anh ấy chỉ lái xe thôi mà, có tham gia vụ án đâu ạ?"
"Lải nhải cải gì, đi gọi đi."
Tần Cao Phong cắt ngang:
Tiêu Thành Cương vội vội vàng vàng chạy khỏi phòng, Tần Cao Phong quay sang Lục Kiên Định chặn họng:
"Lão Lục, thấy tôi chiếu cố anh chưa? Phái người anh thích nhất tham gia vụ án, có phá được án hay không thì xem ý trời nhé ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận