Hắc Oa

Chương 150: Nút thắt khó cởi

Ài ... Giàn Phàm thở dài, gặp chẳng bằng không gặp, cứ gặp Tương Địch Giai là lại nhớ tới mình là giai cấp vô sản trăm phần trăm, mà giai cấp vô sản hái trái quả thắng lợi chỉ có trong lý luận, vĩnh viễn không tới hiện thực. Thi thoảng liếc mắt thấy Giản Phàm nhìn mình, Tương Địch Giai chất vấn:
"Sao, sao cậu không gọi điện cho tôi."
"Chị không nói."
"Vậy sao cậu chưa bao giờ tìm tôi?"
"Chị không cho."
Một hỏi, một trả lời, giữa hai người vẫn có chút gì đó ngăn cách gượng gạo không tên, Tương Địch Giai nở nụ cười, có chút áy náy:
"Tối hôm đó tôi không nên nổi giận với cậu, cậu còn giận không?"
"Hiện giờ tôi bị mất trí nhớ, nhiều chuyện quên mất rồi, hôm đấy chị giận sao? Xảy ra chuyện gì sao? " Giản Phàm giả ngốc:
"Hình như là chuyện rất lâu rồi, tôi cũng quên rồi. " Tương Địch Giai vui vẻ đưa quả lê gọt như dùng rìu đẽo cho Giản Phàm, tự hào nói:
"Ăn đi."
"Chị gọt thật khó coi. " Nói thì nói thế, có điều Giản Phàm há to miệng ngoạm một miếng:
Tương Địch Giai đặt con dao xuống, bẻ một quả chuối:
"Hay tôi bóc chuối tiêu cho cậu ăn, lần này bóc chắc chắn là không xấu."
"Không ăn nữa, hai ngày qua toàn ăn hoa quả, sắp thành thỏ rồi. " Giản Phàm phủ quyết ngay:
"Bao giờ cậu ra viện?"
"Không biết."
"Sao lại không biết?"
"Chuyện này phải nghe tổ chức, vốn thương thế của tôi căn bản không phải vào viện, nhưng đội trưởng Lục nói, chuyện chấp hành nhiệm vụ bị thương không nhiều, phải cho lãnh đạo tới quan tâm thăm hỏi, như thế thưởng cũng được nhiều hơn. Hì hì, cũng tốt lắm, ngày nào cũng có người tới tặng đồ ăn."
Giản Phàm vừa ăn vừa vui vẻ giải thích:
Tương Địch Giai bất ngờ đề nghị:
"Vậy khi nào xuất viện, tôi đến đón cậu nhé?"
"Hả? Không cần đâu, tôi về thẳng đội, mà chị định đón tôi đi đâu?"
Giản Phàm thấy mình từ chối hơi nhanh nên hỏi thêm:
"Tôi đón cậu tới khách sạn Cửu Đỉnh, tĩnh dưỡng một thời gian, ở đó điều kiện tốt."
"Tới Cửu Đỉnh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận