Hắc Oa

Q6 - Chương 209: Trò chơi đuổi sóng. (6)

Thừa lúc hỗn loạn, tiếng la hét rung trời, đánh nhau tưng bừng Giản Phàm cũng định thừa nước đục thả câu, nhưng mà không ngờ mình không tiến mà lui, té ra bị Hạnh Nhi kéo ngược lại liền bảy tám bước rời xa hiện trường. Giản Phàm biết cô lo cho mình, trấn an:” Không sao, chúng ta đang chiếm thượng phong mà.”

“ Không sinh sự thì anh chết à, người ta đã thu vũ khí vào rồi, anh lại còn vẽ chuyện thêm.” Dương Hồng Hạnh chỉ mũi quát mắng:” Chẳng trách trước kia dăm bữa nửa tháng bị người ta tóm vào ban đốc sát, chả oan tí nào.”

Nuốt nước bọt, cái giọng điệu càng lúc càng giống mẹ, Giản Phàm né ngón tay ngọc thon thon của Hạnh Nhi, giải thích: “ Em không hiểu, nắm đấm nói chuyện tốt hơn nhiều, bọn này đáng nghi lắm.”

“ Anh mới là kẻ đáng nghi nhất ấy.” Dương Hồng Hạnh không vui:

Giản Phàm sợ chiêu này của mẹ chứ không sợ vợ, cười hì hì nắm tay cô, hôn chụt một cái, Dương Hồng Hạnh vội rút tay về, còn chưa kịp phản ứng thì cái thứ tai họa đó lại chạy vào đám đông hô lớn: “ Tránh đường, tránh đường.”

Đám lưu manh dễ bảo hơn đặc cảnh nhiều, rối rít tách sang hai bên, còn quát kẻ khác "tránh ra cho Phàm ca đi", sau đó mấy tên quen thân xúm quanh đưa Phàm ca nghênh ngang tới trước mặt tám tên bảo an, tên nào tên nấy mặt mày bầm tím, ánh mắt kinh hoàng. “ Yên tĩnh, vì sao lại đánh nhau, ai đánh trước?” Giản Phàm trầm giọng quát:

Đường Đại Đầu cà nhắc kéo Mơ Hồ bị đánh tím một mắt tới, cầm nạng chỉ tên bảo an cầm đầu: “ Là hắn đánh Mơ Hồ trước, chúng coi thường vương pháp, giữa ban ngày ban mặt ức hiếp dân lành.”

Một đám "dân lành" nhao nhao kể tội, Giản Phàm kéo Mơ Hồ hỏi đầu đuôi. Mơ Hồ phẫn hận kể lại, té ra buổi trưa Mơ Hồ ăn đồ lạnh đau bụng, rời khỏi đội ngũ ra bên đường giải quyết, vừa kéo quần lên thì gặp đám bảo an lái xe đi qua, đám bảo an hỏi đường tới kho xăng, còn Mơ Hồ thuận tay lấy ảnh ra hỏi xem có thấy cái xe kia không? Đó là nguyên nhân, Mơ Hồ kể tên cầm đầu cướp ảnh, bẻ tay hắn ra sau hỏi bức ảnh ở đâu ra. Mơ Hồ là thằng khôn vặt, trả lời phía trước có người đưa cho nhờ đi hỏi, bảo an tin thật áp giải Mơ Hồ đi, thế là hai đội ngũ gặp nhau …

Mơ Hồ kể lại còn chưa hết giận xong tới đá bảo an mấy phát, Giản Phàm kéo lại hỏi: “ Lúc nãy bọn chúng hỏi chỗ nào?”

“ Kho xăng.”

“ Có biết ở đâu không?”

“ Cách đây không xa, trước kia là đơn vị thuộc thép Đại Nguyên, phá sản lâu rồi nên bỏ hoang.” Đường Đại Đầu người gốc Đại Nguyên, biết rất rõ:

Giản Phàm nghe tới “kho” với “bỏ hoang” là sáng mắt: “ Có phải kho có thứ ống còn lớn hơn xe không?”

“ Đúng rồi đấy!”

“ Ha ha ha ha, ha ha ha ...” Giản Phàm ngửa mặt lên trời cười như bị chó dại cắn, không ai hiểu vị đại ca này lên cơn thần kinh gì, cẩn thận tránh sang bên, Giản Phàm vỗ vai Mơ Hồ: “ Tốt, làm rất tốt, lát về nhớ bảo anh Đường thưởng, thưởng lớn.”

Đường Đại Đầu chẳng hiểu ra sao: “ Này, thế là sao?”

“ Lát anh sẽ biết, ai cho tôi mượn cái dùi cui điện nào.” Giản Phàm đưa tay ra, lập tức có tên lưu manh đưa cho dùi cui điện to bằng cánh tay, gạt đám đặc cảnh ra tới bên cạnh bảo an, bấm nút phát điện xẹt tành tạch làm cả bọn sợ hãi lui lại: “ Tao hỏi bọn mày vài câu, không trả lời tao để bọn kia hỏi, câu đầu tiên, chúng mày ở công ty nào?”

“ An ninh Bình An.”

“ Ngoan, câu thứ hai, tới nơi chim không thèm ỉa làm gì? Đừng nói dối anh mày đấy.”

“ Tìm đội trưởng Chu ạ.”

“ Chu Quan Hồ phải không?”

“ Vâng ạ.”

“ Vì sao đi tìm, gọi điện thoại là được mà.”

“ Điện thoại không ai nghe, cố vấn Ngô bảo chúng tôi đi tìm, tìm được mau đưa về, có vài việc chỉ đội trưởng Chu mới biết.”

“ Ồ, cố vấn Ngô tên là gì?”

“ Ngô Đích ạ.”

“ À, Ngô Đích bảo sao, nói chúng mày tìm thế nào?” Giản Phàm quay đầu sang liếc mắt nhìn Dương Hồng Hạnh bị cô trừng mắt lại:

“ Anh ấy nói tới xung quanh kho xăng dầu tìm, tìm được thì mau về, công an đang đợi, Ân Gia Bảo xảy ra chuyện, công an đang tra công ty chúng tôi ... Các đồng chí công an, các anh không thể xúi đám người kia đánh chúng tôi như vậy.”

“ Mắt mũi kiểu gì vậy? Ha ha ha, mày trông tao giống công an à? Ha ha ha ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận