Hắc Oa

Q4 - Chương 128: Diện kiến chân thần. (2)

“ Đừng, ngàn vạn lần đừng. “ Giản Phàm cười xấu hổ, biết chuyện cũ này rồi, không dám có ý nghĩ phi lễ với Tằng Nam nữa, hết sức thanh cao xua tay: “ Cô tặng tiền là hối lộ, cô tặng người là hối lộ tình dục, bất kể cô hối lộ cái gì, tôi cũng không dám nhận nữa.”

Tằng Nam lấy túi sách của mình, rút ra một thứ mong mỏng ném lên bàn, đắc ý nói:” Cái này thì sao?”

“ Cái gì thế, đây là chữ gì? Bí ... Bí .. Bí cái gì nhất thập lục ?” Đó là một cuốn sách đóng chỉ kiểu cũ, nhìn giống đồ cổ, có điều với trình độ văn hóa của Giản Phàm thì đọc được tới chứ thứ hai đã tịt, đưa mắt nhìn Tằng Nam đợi giải đáp:

Tằng Nam dở khóc dở cười, kỳ tài kiểu này thực sự khiến người ta không biết có nên gửi gắm hi vọng không:” Đồ ngốc, còn tốt nghiệp đại học cơ đấy, Bí Chế Nhất Thập Lục Vị.”

“ À, thì công thức nấu ăn, có gì hiếm đâu ... Ồ, niên đại lâu lắm rồi, có mùi mốc chua …” Giản Phàm như là đang xem món ăn, trước tiên ngửi trước, sau đó lật giấy vàng giòn giòn, không biết là chất liệu gì, nhiều chỗ không nhìn rõ nữa, tệ hơn nữa là đống chữ phồn thể, quá nửa y không đọc được, lại nhìn Tằng Nam:

“ Nhìn ấn giám đi, sao anh lại mù chữ tới mức này.” Niềm tin của Tằng Nam đang bị thử thách ghê gớm:

“ Ồ, đây là cái gì, ấn chữ Triện.” Giản Phàm bất lực ném qua một bên, chỉ mặt Tằng Nam như chỉ chực nói ra gì đó, hăm dọa:” Cấm bình luận, trình độ giáo dục của tôi chỉ có thế thôi, cô tới hệ Trung văn kéo một sinh viên tới đây, nếu có người đọc được hết, tôi tự sát tạ tội.”

Tằng Nam không nhịn được cười nữa, chỉ chữ Triện xiêu vẹo trên sách nói từng chữ một:” Chủ nhân của bản chép tay này là La Triển Bằng ... Người sở hữu cuối cùng là La Thủ Chương.”

“ Cái ... Cái ... Cái ... “ Giản Phàm trúng tà rồi, miệng há ra nói một tràng không thành câu, hai tay run run nâng cuốn sách nhìn chữ nhỏ li ti mà mình không hiểu: “ Đây ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận