Hắc Oa

Q6 - Chương 130: Chết cũng có năm bảy loại. (1)

“ Nhìn cái bộ dạng của anh kìa. Đang tơ tưởng bậy bạ thì một câu nói nhẹ nhàng vang lên khiến Giản Phàm hồn phi phách tán, Dương Hồng Hạnh nghiêm mặt từ trong đại sảnh đi ra, tay cầm chồng tài liệu, lườm y một cái chất vấn: “ Vừa rồi là ai?”

“ Một mỹ nữ, em không nhìn thấy à, người ta cực kỳ ngưỡng mộ anh, nhưng anh không thích cô ấy, anh chỉ thích em thôi.” Giản Phàm vội giơ tay lên trời thề thốt:

Ai ngờ Dương Hồng Hạnh biết Cảnh Văn Vú, bĩu môi:” Thôi đi, tưởng em không biết à, người của ban nghiên cứu tâm lý trên tỉnh, người ta thèm nhìn trúng anh.”

“ Ha ha ha, thế chẳng phải là càng an toàn à? Này, phỏng vấn ra sao? “ Giản Phàm nói linh tinh vài câu đuổi theo Dương Hồng Hạnh:

Dương Hồng Hạnh đắc ý nghênh mặt lên: “ Không tệ, em có cảm giác rất tốt.”

“ Anh đã bảo mà, làm gì có thứ gì tăng cường tự tin tốt hơn đếm tiền chứ. “ Giản Phàm càng đắc ý hơn:

“ Mấy cái chủ ý méo mó anh đưa ra đúng là rất có hiệu quả, hi hi.”

“ Vậy thì phải thưởng. “ Giản Phàm đưa má ra chỉ chỉ:

“ Mơ đi, còn chưa có kết quả.”

“ Không được, thưởng trước. “ Giản Phàm không chịu bỏ qua, chu môi tới:

“ Á, đáng ghét!”

Dương Hồng Hạnh đẩy Giản Phàm một cái chạy trước, Giản Phàm đuổi theo, lên tới xe , rốt cuộc cũng hôn được một phát, nô đùa cắn nhau trong xe, còn định kiếm chỗ chúc mừng trước, nhưng Dương Hồng Hạnh đã có hẹn với Lương Vũ Vân làm Giản Phàm hậm hực mắng nha đầu đó luôn phá hỏng chuyện tốt của mình ... Đợi khi Trương Vân tìm được Giản Phàm thì đã là buổi chiều rồi, tầng hai quán ăn Đại Doanh Bàn, ông chủ Giản đang cầm muôi làm mẫu cho Bàn Nha, phải bội phục sự khổ luyện của y, nửa chảo lạc được y tung lên tung xuống mà không rơi ra một hạt nào. Trong quá trình đó Bàn Nha có lúc còn gây khó dễ đẩy một cái, Giản Phàm như con lật đật, nghiêng ngả không ngã, Trương Vân cười thầm không thôi. “ Trương Vân, chuyện gì thế?”

Giản Phàm xưa nay luôn gọi thẳng tên chứ không gọi chức vị, bỏ chảo xuống, Bàn Nha biết ý xuống lầu, Trương Vân đem tới tin dữ: “ Tổng giám đốc Sở chết rồi.”

“ A, Sở Tú Nữ chết rồi à?”

Trương Vân suýt nổi điên: “ Anh làm sao vậy hả, là cha của chị ấy, tổng giám đốc cũ, Sở Thành Nhiên.”

Giảm Phàm vuốt ngực: “ Cô nói không rõ, làm tôi hết hồn, lúc nào?”

“ 9 giờ sáng nay, tôi vừa mới ở chỗ tang lê về.”

“ Ừ, tôi biết rồi, nên làm gì thì làm nấy, cô tự lo liệu, hôm nay tôi đủ rắc rối rồi, đợi ngày hạ táng tôi đi thắp nén hương ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận