Hắc Oa

Q6 - Chương 168: Kỳ biến liên miên. (3)

Nghe nói phải ở lại thêm, Thương Đại Nha khẩn cấp gọi Giản Phàm lại, có tốn tiền cũng còn hơn ở lại đây, cuống lên gọi Giản Phàm nói: “ Đừng đừng đừng, người anh em, nhầm thì thôi, tôi vào thường xuyên ấy mà, chuyện nhỏ, không sao đâu.”

Giản Phàm ngạc nhiên hỏi lại:” Anh không muốn tố cáo à? Vô duyên vô cớ bắt người không phải chuyện nhỏ đâu.”

“ Tố cáo cái gì, người ta không tố cáo tôi thì thôi.”

“ Xem người ta nghĩa khí chưa, thả người ra, nghe đây, hai người hôm khác mời đại ca tôi một bữa thỉnh tội, sau này còn có việc nhờ tới anh Đại Nha đấy.” Giản Phàm giơ tay dọa đánh:

Vừa cho Thương Đại Nha thể diện, lại cho cảnh sát cớ xuống thang, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương miệng vâng dạ, mắt gườm gườm nhìn Giản Phàm, thề lần sau phải xẻo một bữa bù lại ấm ức hôm nay. Cử mở ra, Giản Phàm thân thiết khoác vai Thương Đại Nha rời chi đội, tới góc tường dừng lại, kéo hắn sang một bên, mặt nghiêm trọng thì thầm: “ Anh Đại Nha, may mà tôi gặp anh ở đây lớn chuyện rồi, Hàn Công Lập được thả rồi, hắn kéo đám người đi đập mấy chỗ làm ăn của anh, may mà anh bị bắt nhầm đấy, nếu không anh không kịp đề phòng, có khi rơi vào tay hắn thì nguy to, có khi bị hắn đánh thừa sống thiếu chết không chừng.”

Thương Đại Nha kinh ngạc há hốc mồm khoe hết hai cái răng cửa to tổ bố có thể dùng làm xẻng cạp đất, nói không ra lời. Tần Cao Phong cầm ống nhòm ngồi trong xe chỉ huy cách đó không xa nhìn Giản Phàm khoác vai Thương Đại Nha mà ôm mặt, rồi, lại thêm nạn nhân, cả lưu manh lẫn cảnh sát đều bị thằng nhãi đó lừa hết sạch ... Không biết chuyện này rồi dẫn tới đâu, nghĩ thôi mà thấy e cả răng. “ Anh Thương, anh cũng là nhân vật trải qua sóng gió rồi, sao sợ đến mức như thế? “ Giản Phàm xua xua năm ngón tay trước mặt Thương Đại Nha còn chưa tỉnh lại sau hung tin, kỳ thực dễ hiểu thôi, người thường mong bình an, mấy chỗ sòng bài phi pháp càng cần bình an, nếu ngày nào cũng đánh đấm chém giết, ai dám tới nữa, bị một vố thế này không biết bao lâu mới khôi phục nguyên khí:

Giờ Thương Đại Nha không khác gì nuốt hoàng liên xuống bụng, đắng nghét cũng chẳng thể nói với ai: “ Biết mà, biết mà ... Không thể chơi với bọn cớm, báo ứng rồi, một ngày bị bắt hai lần, giờ chỗ làm ăn cũng bị đập, cho người ta sống nữa không ... Cái thằng buồi Hàn Công Lập, ai làm gì nó, là nó úp cứt đái lên đầu tôi, tôi còn chưa tính sổ.”

Giờ điểm làm ăn bị phá, chẳng những mất chữ tín với con bạc, mà còn mất uy tín với đám anh em, khác gì tướng quân mất ấn tín, quan văn mất mũ ô sa? Thương Đại Nha cuống quít rút điện thoại định hỏi tình hình, không ngờ Giản Phàm đoạt lấy: “ Gấp cái gì, anh không thấy đây là cơ hội lớn à, chẳng nhẽ cứ làm ăn cò con lén lút như thế?”

“ Cơ hội gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận