Hắc Oa

Q5 - Chương 028: Khúc tàn chẳng thấy vui. (1)

Kiều Tiểu Ba đang hoang mang lo sợ đột nhiên âm thanh lớn lên, cái gì mà "mẹ nó, thích cứng đầu à, treo thằng cho này lên mấy tiếng, treo đến khi cha mẹ nó không nhận ra được thì thôi". Rồi lại có người quát "Đứng im, con mẹ nó muốn chết đấy à, có biết đây là đâu không, đội hình cảnh, dù mày làm bắt sắt cũng khiến mày nhũn như bún, con mẹ nó cứng đầu cứng cổ chỉ khổ vào thân". Thế rồi có tiếng gào khóc vang xin, tiếng cửa đóng sầm lại làm mọi thứ ngưng bặt, Kiều Tiểu Ba không ngồi yên được nữa, mông vừa nhổm dậy thì viên cảnh sát bên cạnh lạnh lùng nói:” Ngồi xuống, vội cái gì, chưa tới lượt mày đâu.”

Ngữ khí không giống của nhân loại, mà giống như của máy móc, ngắn gọn chẳng có sắc thái biểu cảm nào, Kiểu Tiều Ba ngồi xuống, tim đập chân run ngập ngừng nói:” Đồng chí cảnh sát, có có phải các anh bắt nhầm người không, tôi, ý tôi nói là …”

“ À, bọn tao cũng hay bắt nhầm người lắm.” Viện cảnh sát nhìn một lượt với thộ độ khinh bỉ: “ Vậy mày phải nghĩ xem, vì sao lại là bắt nhầm mày mà không bắt nhầm người khác.”

“ Tôi thực sự không làm gì hết mà.” Kiều Tiểu Ba mặt mày đau khổ, lời nói hết sức thành khẩn đáng thương. “ Không làm cái gì sao?”

“ Vâng, vâng, đúng thế ạ, tôi không làm gì hết.” Kiều Tiểu Ba như thấy thời cơ xoay chuyển, rồi rít giãi bày:

Ai ngờ cảnh sát kia trở giọng:” Những kẻ tới nơi này đều nói giống mày hết.”

Miệng Kiều Tiểu Ba mở ra đóng vào, chỉ phát ra vài tiếng khọt khẹt gì đó. Thời xưa tú tài gặp binh tốt, có lý không nói nổi, bây giờ thành gặp phải cảnh sát, có lý cũng chịu chết. Đang nghĩ xem rốt cuộc mình gặp phải chuyện gì thì cửa bị mở ra một cách thô bạo, một cảnh sát nữa đi vào phất tay nói đưa tới phòng thẩm vấn. Tiêu Thành Cương kéo Kiều Tiểu Ba dẩy đẩy ra ngoài, hai cảnh sát một trước một sau kẹp hắn ở giữa, vừa đi qua một gian phòng thì Kiều Tiểu Ba giật bắn mình. Nhìn qua ô trên cửa gian phòng gần đó có một người toàn thân máu me bị treo lủng lẳng, môi mấp máy mấy lời van xin, không dám nhìn nữa, hai tay nắm chặt lấy nhau mà không kiểm soát được cơn run rẩy. “ Lề mề quá, vào đi.” Cửa phòng thẩm vấn vừa mở ra, viên cảnh sát phía sau đẩy Kiều Tiểu Ba, sau đó cửa đóng sầm lại. Trong gian phòng cách đó hai gian, Giản Phàm đang đứng dựa vào cửa ngăn cản Hồ Lệ Quân, Hồ Lệ Quân mặt bừng bừng phẫn nộ, cô đã nghe thấy tiếng tra tấn ở phòng bên, chỉ có điều loại chuyện này quen rồi, mà đây lại không phải đội trọng án, không tiện nói gì, nhưng vừa xong thấy Kiều Tiểu Ba bị Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên đưa đi thì không thể khoanh tay ngồi nhìn nữa, chỉ mặt Giản Phàm quát:” Tránh ra, đội một phá án ra sao tôi không xen vào, nhưng người này không thể tùy tiện ra tay ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận