Hắc Oa

Chương 310: Lão làng và nghé non (2)

Đột nhiên bị hỏi tới chuyện căn nhà, tay Giản Phàm run lên, may mà chuyện này không có gì phải che giấu, gật đầu:
"Vâng mua rồi ạ, một căn hộ nhỏ, nợ cả đống."
Rõ ràng là Giấu đầu lòi đuôi, làm sao qua được mắt Tần Cao Phong:
"Tuổi của cậu mua nhà sao không nợ cho được, không sao, đợi cấp bậc được xác định, lấy tiền lương có thể vay một khoản. Tôi có bạn ở ngân hàng, nếu cần giúp thì bảo tôi."
"Dạ, cám ơn đội trưởng. " Giản Phàm nói qua loa, cảm giác đội trưởng tới đây có mục đích, thầm nâng cao cảnh giác:
"À, còn có chuyện này nữa."
Tần Cao Phong dường như chỉ thuận miệng mà nói:
"Hôm nay tôi tới chi đội họp, gần đây hiện tượng chặn đường cướp phá có vẻ đang ngóc đầu dậy, đặc biệt là nhắm vào một số xí nghiệp trong thành phố, cản trở xí nghiệp vận hành. Trên cuộc họp, chi đội trưởng nói, hình như là một công ty lớn tên là Tứ Phương, xe sửa chữa trong đơn vị bị người ta cướp, chuyện lên tới cục rồi, lãnh đạo cục rất quan tâm, chi đội trưởng nhấn mạnh, yêu cầu các đơn vị chú ý mật thiết sự kiện này ... Giản Phàm, cậu có cái nhìn thế nào?"
"Tôi ..."
Tim Giản Phàm đập cuồng loạn, không ngờ rằng chuyện này mau chóng phản hồi tới chỗ mình như vậy, con bà nó, sao đổi trưởng hỏi mình, ý gì? Làm ra vẻ rất vô tội che giấu:
"Chuyện này, gần đây tôi rất bận, không hề rời phòng hồ sơ cho nên không biết, nghiêm trọng lắm không?"
"Ha ha, nói thế nào nhỉ, bảo nghiêm trọng thì không phải, nhưng không hề nhẹ, gây án rất cao minh, nhiều địa điểm khác nhau, không ai chứng kiến, xa nhất là tới huyện Thanh Từ, hình như là không cùng nhóm người làm. Đoán chừng là đối thủ cạnh tranh hoặc là công ty có tranh chấp tới Tứ Phương ở sau giở trò. Đúng rồi, đội trưởng Diêm của đội trị án Hạnh Hoa Lĩnh nói, thời gian trước Tứ Phương có tranh chấp khoản nợ với công ty mậu dịch Ngang Chi, nên nghi ngờ họ."
Trần Cao Phong hời hợt kể vắn tắt sự việc:
"Ngang Chi!? Tôi chưa bao giờ nghe qua."
"Ha ha, công ty vỏ bọc thôi, đại biểu pháp nhân là Đường Thụ Ngư, cậu biết chứ."
Giản Phàm trưng ra cái mặt ngốc nghếch quen thuộc:
"À, Đường Đại Đầu, tôi biết ..."
Nói tới đó nhận ra đội trưởng nhìn mình chằm chằm thì giật mình đánh thót, cảm giác mình diễn hơi quá, chữa ngượng bổ sung:
"Ý anh nói hắn làm?"
"Không giống lắm, hắn làm gì có trí tuệ cao như thế, nếu không đã chẳng vào đồn mấy lần, bảo hắn vác dao xông vào nhà người ta còn dễ tin hơn ... trông có vẻ giống hai đối thủ cạnh tranh đấu nhau, Tứ Phương ứng phó có phần luống cuống, đã phải chạy khắp nơi cầu viện rồi."
"Cũng đâu cao minh đến thế ạ."
Giản Phàm trấn định tâm thần nói câu đó:
"Miễn cưỡng chấp nhận được, chuyện làm một cách vô thanh vô tức, khá khéo léo, Tứ Phương không có chứng cứ xác đáng, lại không gây ra ảnh hưởng xã hội, cho dù có bắt nghi phạm cũng chưa đủ gán tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận