Hắc Oa

Chương 187: Thương tâm nào hơn tình nhân tiễn (1)

Trong xe lại lần nữa chuyển loại âm nhạc, là đĩa CD nhạc không lời, Dương Hồng Hạnh muốn tìm đề tài, nhưng mãi không thấy Giản Phàm phản ứng, hỏi:
"Giản Phàm, anh có nghe ra đây là nhạc gì không?"
Giải Phàm lười nhác đáp:
"Em trông anh giống có tế bào âm nhạc không?"
"Ồ, em quên mất anh chỉ biết giả tiếng động vật, hì hì. Có điều cái này em nói một cái là anh biết ngay. " Dương Hồng Hạnh e là nhớ tới buổi biểu diễn ở lễ tốt nghiệp:
"Romeo and Juliet."
"Cái gì? " Giản Phàm không tập trung, không nghe ra, trình độ tiếng anh của y cơ bản chỉ học được hê-lô , hay là phắc ziu mà thôi, sâu xa hơn thì chịu, sao so với đám nữ cảnh sát nói tiếng Anh còn trôi chảy hơn tiếng Hán được. "Romeo và Juliet, anh không thể không biết chứ, nghe đi, giống như hai người đang thổ lộ tâm tình, tới chết không thay đổi, đoạn tiếp theo là Juliet tỉnh lại, phát hiện người yêu đã uống thuốc độc, đau lòng rút kiếm tự vẫn ... Em còn nhờ thời đại học nghe giáo viên nước ngoài hát cho nghe đoạn đó, đoạn Romeo nhìn thấy người yêu chết ấy, rất đau lòng ... " Dương Hồng Hạnh nói có vẻ si mê, người hơi lắc lư hưởng thụ âm nhạc, nói nửa ngày trời mới nhận ra Giản Phàm chẳng phản ứng, ngạc nhiên:
"Anh thực sự không biết Romeo và Juliet à?"
"Coi thường người khác à? " Giản Phàm trừng mắt lôi mẹ ra:
"Hai mấy năm trước mẹ anh là sinh viên ưu tú của Đại học Ngoại Ngữ Sơn Bắc đấy, nhà anh có cả cuốn sách này, bằng nguyên văn tiếng Anh."
"Thế à?"
"Đương nhiên, giả sao được. Có điều anh không hiểu, em nói Romeo với Juliet với anh còn không bằng nói khoai tây với củ cải."
"Giản Phàm, đây chính là điểm anh làm người ta ghét đấy, câu chuyện tình yêu thuần khiết như thế, đừng phá hỏng nó được không? Thật mất hứng."
"Thuần khiết."
Giản Phàm xì một tiếng:
"Đừng tưởng anh không biết, mẹ anh kể cho anh nghe rồi, câu chuyện này giống Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, toàn là vớ vẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận