Hắc Oa

Chương 122: Không uổng tương phùng. (1)

“ Tôi phải về rồi.” Tương Địch Giai mở cửa xuống xe, nhưng bị tay Giản Phàm giữ lại, cô quay người khẽ vỗ má y, cười uyển chuyển từ chối:” Đừng nuối tiếc, trên đời này mỹ nữ nhiều lắm, trong nhà cậu không phải đang có một người hay sao? Cứ coi tôi như người bạn bình thường thôi, đừng đầu tư quá nhiều tình cảm vào tôi, để dành cho cô gái khác đi.”

Giản Phàm lấy quyết tâm nói: “ Chị, em không chắc, nhưng em vẫn muốn ....”

Nói tới đó đã bị Tương Địch Giai bịt lấy miệng, lời tiếp đó không thoát ra được nữa:” Nếu yêu là thương hại thì tiếp theo đó sẽ chỉ còn trách nhiệm mà thôi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện giữa hai chúng ta, tới mức này là tốt nhất. Mặc dù tôi cũng rất nuối tiếc, nhưng đôi khi từ bỏ cũng là hạnh phúc, ít nhất giữ lại sự mỹ hảo nhất cho đối phương, đừng nghĩ nữa, tôi sống khỏe mạnh thêm được mỗi ngày là đều lãi rồi, biết cậu thật lòng thích tôi, thế là thỏa mãn.”

Xuống xe, vẫy tay đi như chạy, cho dù muôn vàn lưu luyến, bóng hình mỹ lệ đó vẫn nhanh chóng biến mất. "Rầm!" Đó là Giản Phàm đấm vào bảng điều khiển, nuối tiếc, thiếu tự tin và dũng khí. Giống như đều đúng, mà đều không đúng. Cửa sổ một gian phòng ở tầng ba, Tương Địch Giai hé hé một khe hở nhỏ, đứng sau cửa sổ nhìn chiếc xe cảnh sát kia đỗ im lìm trong bóng tối, rất lâu sau bật đèn rời đi. Hồi tưởng lại ấm áp ngọt ngào khi ở trên xe, lòng sa sút, giống như toàn bộ lãng mạn tình cảm đều dần dần biến mất như ánh đèn xe đó, chỉ còn lại bóng đêm bao la lạnh lẽo. Trước giờ cô vẫn luôn cho rằng mình đã thành công khống chế tình cảm hai người ở mức độ phù hợp, nhưng khoảnh khắc xoay lưng chạy đi cô biết mình nhầm rồi. Lúc đó cô vô cùng khao khát Giản Phàm sẽ chạy theo, sẽ ôm chặt lấy mình, nhưng rốt cuộc chuyện đó không xảy ra, ánh mắt mê man thê thiết, phảng phất như lạc lối trong bầu trời đêm sâu thăm thẳm kia. Muộn mất rồi, cậu ấy trở về với cô gái khác, có cô gái khác đang đợi cậu ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận