Hắc Oa

Q6 - Chương 226: Có lợi sao chẳng tới. (1)

Thời gian chậm rãi trôi đi, đêm hôm đó e nhiều người mất ngủ. Vừa qua 22 giờ, biệt thự A12 tiểu khu Tinh Uyển, mấy vị khách rời đi, xem ra chủ khách đều vui, bà quả phụ phong tư tha thướt đích thân tiễn khách ra xe, gọi giúp việc cho con trai đi ngủ, còn mình vào gara lái xe rời nhà. Hành trình chiếc BMW màu bạc đó tất nhiên lọt vào mắt nhân viên thực địa, chỉ có điều làm Dương Phong ngạc nhiên là, xe vào một tòa nhà trong tiểu khu An Cư liền không ra nữa, lòng sáng lên, nơi đấy e là nhà của cha ruột Sở Dĩnh rồi. Lại bắt đầu lục tung mọi tư liệu, so sánh với phát hiện của nhân viên thực địa, cơn buồn ngủ của Dương Phong bay biến sạch, càng nghĩ càng hưng phấn. Đêm trôi qua, trời hé sáng. “ Ở nơi này à?” Dương Hồng Hạnh nhìn qua cửa sổ, một ngôi nhà nhỏ ba tầng màu vàng gạo, hàng rào gỗ trắng muốt, cùng với cổng gỗ nhỏ nhắn, trong sân thấp thoáng giàn nho, không ngờ ở khu thành phố tấc đất tấc vàng còn giữ được tiểu lâu biệt thự kiểu cũ này, nếu nói là nhà của quan lớn cấp tỉnh không ai nghi:

“ Đúng, người có tiền sống thật dễ chịu, nơi này chỉ hơn khu biệt thự mà thôi, Tiểu Sở có nhãn quang hơn Lão Sở nhiều. “ Giản Phàm xuống xe cảm khái, nơi này phía sau công viên Tây Giao, sáng sớm có thể nghe thấy tiếng nhạc tập thể dục buổi sáng từ công viên truyền ra, dù mùa thu, nơi này vẫn phủ một màu xanh mướt, đúng là thế ngoại đào viên:

Lại là nhiệm vụ đặc thù nữa, người muốn tìm ở nơi này, Giản Phàm hô nghiêm, hai đặc cảnh đứng thẳng lưng, trầm giọng nói rất có phong thái lãnh đạo: “ Biết nhiệm vụ hôm nay chưa?”

Vương Kiên và chiến hữu lắc đầu, đương nhiên là không biết, bọn họ chấp hành nhiệm vụ đều tới mục tiêu mới được thông báo, bảo sao làm vậy, có khi chẳng biết mình đang tham gia vụ án gì. Giờ Vương Kiên từ lúc tham gia nhiệm vụ tìm thấy con tin, cực kỳ khao khát theo Giản Phàm tiếp tục lập công, nên cố gắng ưỡn ngực tỏ thái độ hết mình vì nhiệm vụ. Không ngờ Giản Phàm cười nói:” Nhiệm vụ của hai cậu là theo sau đít tôi, trừ bảo vệ tôi và vợ tôi, còn lại là ngậm miệng, ngậm miệng và ngậm miệng. Không được nói, không được hỏi, càng cấm cười, biến mình thành xác chết vô cảm, làm được không?”

“ Chuyện này ...” Vương Kiên mặt nhăn như mướp đắng, không rõ thế là sao, linh cảm tiền bối sắp giở trò xấu rồi:

Dương Hồng Hạnh đi nhanh tới đẩy Giản Phàm: “Anh lại bày trò gì thế?”

Giản Phàm lên mặt:” Này, đừng xen vào, đây là nhiệm vụ vinh quang chi đội giao cho anh, anh phải hoàn thành chính xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận