Hắc Oa

Q6 - Chương 032: Muốn phá kén hóa bướm. (2)

Đây chỉ là bước khởi đầu thôi, tính toán của Giản Phàm lớn hơn nhiều, đầu xuôi đuôi lọt, y có thể yên tâm thực hiện tính toán tiếp theo:” Lão tam, khách không ngừng tăng lên, nhân thủ không vấn đề chứ?”

Hoàng lão tam phẩy tay: “ Không vấn đề, mai tăng thêm vài người, ở đây làm không xuể rồi, Oa ca, chỉ sợ mày làm không đủ, mỗi mày và chú tao thì có xuể không?”

“ Tao chỉ sợ tao làm ra mày không bán được thôi chứ có làm nổi không thì mày không phải lo, quan trọng là mày phải bán hết, thừa một ngày là lỗ đấy. “ Giản Phàm dự phòng trước:

“ Mày làm ra bao nhiêu tao bán bấy nhiêu, không đủ thì tháng sau tao mở quán nữa. “ Hoàng lão tam nhìn món ăn mà thêm tự tin, có điều nhỡ ra có hai đầu bếp là chú mình và Oa ca, buổi sáng còn phải tới quán giúp đỡ, nếu không phải có tên Oa ca làm việc như súc sinh, 2000 phần cơm này không xuể, quan tâm nói: “ Oa ca, chúng ta kiếm thêm hai người nữa giúp mày nhé, tuy mày khỏe như súc sinh thật, nhưng đừng để kiệt sức.”

“ Mày sợ cây tiền đổ à? “ Giản Phàm chọc:

“ Mày hiểu tao quá, tao đỡ phải biện giải, thân thể là vốn liếng cách mạng, có vốn liếng mới kiếm được tiền, mày 4,5 giờ đã dậy làm việc, lại còn toàn làm việc nặng nhọc, tao nhìn đã ớn, bếp trưởng mà ai cũng như mày, ta thà không học. “ Lần này Hoàng lão tam quan tâm thật, công việc trong bếp không mệt tới thế, nhưng cái cách Oa ca làm việc thì sợ chết người, hôn lễ Phí Béo thấy rồi, mệt hơn khổ sai, chú mình bỏ 2000 mới nuôi nổi, tới chỗ Oa ca chỉ có phận rửa rau thái thịt:

“ Ha ha, tao quen rồi, tao nói ngược lại, mày bán được bao nhiêu, tao làm bấy nhiêu, Ô Long là quê hương của đầu bếp, tao gọi trăm đầu bếp tới cũng được.” Giản Phàm thấy thời gian tới, an bài một phen rồi đi:

Hoàng lão tam và Từ Thanh Thanh làm việc tới chiều mới nghỉ, bắt đầu vuốt thẳng từng tờ 1 đồng, 5 đồng, 10 đồng bó lại, làm lão tam đếm híp mắt. Từ Thanh Thanh tranh thủ hỏi: “ Thiên Dã, em thấy Oa ca của anh trầm lắng quá, suốt ngày chui vào kho nấu thịt xào rau, tối cũng ngủ luôn ở đó.”

“ Không làm bếp sao biết thú vui bếp núc, cậu ấy thích khoản này.” Hoàng lão tam chăm chăm đếm tiền:

“ Sao không có cả bạn gái, chưa thấy ai thăm anh ấy.” Từ Thanh Thanh cũng quan tâm tới người mang sinh cơ tới cho quán:

“ Nam nhân tiếp xúc với quá nhiều nữ nhân, cuối cùng học được hưởng thụ cô độc, Oa ca đã hưởng hết mỹ sắc rồi, không ham muốn nữa ...” Hoàng lão tam bó tiền, nhìn bạn gái sống chung mình hồ đồ tán được, làm việc thì chăm chỉ, kiếm tiền thì biết tính toán, trong số nữ nhân gặp được chưa ai hợp làm bạn đời cách mạng hơn thế, dặn trước: “ Em cứ hỏi Oa ca là sao, cho em biết cậu ta là loại ăn xong chùi mép bỏ đi, không biết hại đời bao nhiêu thiếu nữ vô tội rồi ... Không phải em định bỏ anh chứ?”

Từ Thanh Thanh không tin:” Thôi đi, sao em thấy anh mới là loại ấy.”

“ Mắt em kiểu gì thế, xấu như anh muốn làm cũng chẳng có cơ hội.” Hoàng lão tam kêu oan:

“ Thế có cơ hội thì sao?” Từ Thanh Thanh giọng nguy hiểm:

“ Không sao, thế giới của anh chỉ có em, giờ là bạn gái biết làm ăn, tương lai là vợ biết kiếm tiền, xinh đẹp còn chăm chỉ, thông minh, anh nào nỡ.” Hoàng lão tam ra sức nịnh bợ:

“ Thế còn được.” Từ Thanh Thanh thầm tính kiếm trong số bạn bè một người thích hợp giới thiệu cho Oa ca. ……………………. ……………… . ……………….
Bạn cần đăng nhập để bình luận