Hắc Oa

Q5 - Chương 030: Khúc tàn chẳng thấy vui. (3)

Trương Kiệt là tên nóng tính, cũng không cần vờ vịt nổi khùng, đứng bật dậy quát: “ A, thằng này láo, phản rồi, dám tấn công cảnh sát, còng lại.”

Tiêu Thành Cương rút còng xông lên, Kiều Tiểu Ba múa tay loạn xạ, vừa bị khống chế là rùn người xuống, lăn lộn trên mặt đất ăn vạ: “ Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người, đánh chết người ta rồi.”

Ba người kia nhìn nhau, không ngờ tên này còn vô lại hơn trong tưởng tượng vài phần, ai còn nghĩ hắn nhút nhát đáng thương thì mù mắt rồi. Hồ Lệ Quân rốt cuộc không nhịn được mở cửa đi ra, Giản Phàm đuổi theo giữ cô lại, "suỵt" một tiếng, nói nhỏ: “ Chị cho tôi mấy phút.”

Nói xong đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn, để Hồ Lệ Quân ở ngoài. Tình hình chỉ vài phút mà đã đảo lộn, Kiều Tiểu Ba lăn lộn trên mặt đất, gào thét không ngừng, ba người kia vô kế khả thi, Giản Phàm bước tới ngồi xuống hứng thú nhìn Kiều Tiểu Ba diễn trò như đang xem xiếc khỉ, cười hỏi: “ Kiều Tiểu Ba, nhận ra tôi không? Anh trêu đùa cảnh sát mười mấy năm, chúng tôi trêu anh có vài tiếng mà đã không chịu nổi à?”

Lời này lập tức hiệu quả, Kiều Tiểu Ba trong tích tắc đã không la hét nữa, bò dậy, nhìn mấy lần, lại là một vị mặt mày xước xát dán băng dính chằng chịt nữa, lắc đầu không nhận ra:” Anh là ai, tôi không nhận ra, đừng bẫy tôi, làm như tôi chưa làm cảnh sát ấy, lấy mấy thứ kia mà đòi định tội tôi à, trẻ con quá.”

Giản Phàm cười ha hả: “ Xem đi, tôi nói thế nào nhỉ tài xế Kiều không hồ đồ một chút nào đâu, bằng vào mấy trò của các anh căn bản không dọa được người ta. Đứng lên nào, đứng lên, xem anh kìa, bẩn hết rồi ...”

Mấy vị kia đóng vai ác, Giản Phàm tất nhiên đóng vai thiện, hết sức ân cần phủi bụi, hai tay dìu Kiều Tiểu Ba mặt đầy hồ nghi ngồi xuống, cười nói rõ:” Chúng ta từng gặp nhau, anh đúng là quý nhân hay quên, ở công ty taxi Đại Hằng, có hai cảnh sát từng tới gặp anh …”

“ A, là anh.” Kiều Tiểu Ba cả kinh chỉ Giản Phàm:

“ Đúng, là tôi đấy.” Giản Phàm ghé mông ngồi lên bàn thẩm vấn vui vẻ nhìn Kiều Tiểu Ba quần áo nhăn nhúm, tóc tai bụi bặm, giờ không rụ rè gì nữa, mặt toàn vẻ bất bình phẫn nộ, giờ có thể xảy ra bất kỳ chuyện gì, chứ không thể bình tĩnh lại nữa rồi:

Quả nhiên lửa giận của Kiều Tiểu Ba cực lớn, rống lên: “ Các người không phá được án nên tới chỉnh tôi chứ gì?”

“ Ài, sao lại nói thế, anh giúp tôi, tôi giúp anh, tài xế Kiều, giờ anh là bách tính bình dân, lịch sử lại chẳng sạch sẽ gì, anh hẳn là biết hậu quả chứ? Dù anh không có tội, hành hạ anh vài buổi không thành vấn đề, hà tất gì phải thế? Anh thật là biết trêu cảnh sát, lừa người ta mười mấy năm. Tôi kể cho anh một câu chuyện cười, anh đừng coi là thật ... Ví như cái xe taxi của anh ở sân, chúng tôi coi là công cụ gây án, tịch thu, như thế sẽ thế nào nhỉ? Chà chà, trước tiên là anh mất cần câu cơm rồi, bằng vào số vân tay vừa rồi, chúng tôi xin lệnh tam gian điều tra, rồi thẩm vấn anh vài tháng như mười mấy năm trước, sau đó thả anh ra thì người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ phải không?” Giản Phàm cười rất tươi, như bạn bè kể chuyện cười cho nhau nghe:

Không lên tiếng, xem ra đã biết ý đồ rồi, biết có nổi nóng hay ăn vạ cũng vô nghĩ nên yên tĩnh lại, Kiều Tiểu Ba im lặng, giờ ngay cả biện bạch cũng không nốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận