Hắc Oa

Q5 - Chương 156: Hôm nay không do dự. (3)

“ Oa ca, có phát hiện gì không? “ Tiêu Thành Cương chạy tới chỗ hai người hỏi:

“ Có cái rắm ấy, lải nhải vô nghĩa hai tiếng, buồn ngủ bỏ mẹ. “ Trương Kiệt trả lời thay:

“ Thục Vân đâu? “ Giản Phàm thấy Tiêu Thành Cương chỉ cái xe đằng xa liền an bài: “ Sáng nay xong rồi, về nghỉ đi, chiều tới sớm, nhiều tư liệu như thế cần rà soát lại, mai cuối tuần rồi.”

Bây giờ mới 10 giờ sáng, mai là thứ bảy, nghe an bài như vậy, hai người tất nhiên là cao hứng lắm, bàn tính với nhau trưa nay tới đại đội một ăn chực, Giản Phàm một mình đi tới bên chiếc xe việt dã, gõ gõ cửa. Tần Thục Vân dừng tay ngẩng đầu lên: “ Anh xong rồi à?”

“ Ừ, còn em.”

“ Thuận lợi, có điều em không thấy có giá trị lắm.”

“ Buổi chiều hẵng nói, anh đưa em về nhà.”

Giản Phàm lên xe, lái khỏi khu chợ tấp nập, nghe Giản Phàm hỏi tình hình, lại than vãn, nói là đã ba tuần rồi không có phát hiện, cô mất ngủ mấy đêm, còn mệt hơn cả làm việc ở chi đội. “ Đừng chê ba bọn anh ngốc, trí giả nghĩ nghìn điều có một điều sai, kẻ ngu nghĩ nhìn chuyện có một chuyện đúng, cứ lật đi lật lại vấn đề một nghìn lần, anh không tin không phát hiện ra vấn đề ... Nếu em muốn đi, anh vui vẻ tiễn chân, nhưng chẳng may bọn anh tìm ra cái gì, em hối hận muốn quay lại là không được đâu.”

“ Xì, có ma mới tin anh.”

Giản Phàm liếc mắt một cái cười: “ Đừng có ưỡn ngực lên dọa anh, đợi anh đeo một cái huân chương lên ngực em, lúc đó em ưỡn ngực mới có sức hấp dẫn, ha ha ha, khi đó sẽ thành tiêu điểm của vạn soái ca cảnh sát đấy.”

“ Anh đi chết đi. “ Tần Thục Vân cầm tập tư liệu mỏng đánh Giản Phàm mấy cái, chỉ là không dám đánh mạnh vì y đang lái xe. Công bằng mà nói, để làm bạn, Giản Phàm không có gì để chê, nhưng mà nói chuyện tình cảm, cô không thấy có cái gì ở Giản Phàm làm đại tỷ phải nhớ nhung héo mòn như vậy, làm Lương Vũ Vân hao tốn tâm cơ nhất định tác hợp hai người, mắt đảo tròn một vòng: “ Giản Phàm này, em có chuyện muốn nói với anh.”

“ Nói đi, lại sao nữa?”

“ Bốn người cùng phòng bọn em hôm trước tụ tập, em, Vũ Vân, Manh Manh và đại tỷ, có biết bọn em thảo luận chuyện gì không?”

“ Ha ha, nam nhân tụ tập thì nói về nữ nhân, còn nữ nhân thảo luận về nam nhân chứ gì?”

Tần Thục Vân giơ ngón cái lên: “ Thông minh, đoán một cái là đúng, bọn em thảo luận mùng 1 tháng 5 dẫn theo bạn trai cùng đi chơi.”

Giản Phàm tranh thủ thời cơ trêu: “ Sao, em muốn thuê anh làm bạn trai à, không thành vấn đề, giá cả có thể thương lượng.”

Tần Thục Vân bĩu môi: “ Anh cứ mơ đi, bản cô nương đã là hoa có chủ, bốn người bọn em đều là hoa có chủ, anh hết hi vọng.”

“ Bản thiếu gia cũng có chủ rồi, thèm gì mấy đứa chứ.”

Hai người đấu khẩu giống thời ở trường huấn luyện, mỗi bên qua lại một câu, không chịu thua ai, Tần Thục Vân thấy đề tài bị kéo đi hơi xa, chợt hỏi: “ Phải rồi, anh có biết đối tượng của đại tỷ là ai không? Vừa mới thành đôi, trong bốn người bọn em, chị ấy có nhãn quang nhất.”

Két!
Bạn cần đăng nhập để bình luận