Hắc Oa

Chương 338: Anh vốn sâu hồ đồ (1)

Giản Phàm ra tay hơi sớm, hai tiếng giòn tan, tay bị Dương Hồng Hạnh đánh bạt ra, người cúi xuống, mày nhíu lại, vẻ mặt không giống vui không ra giận, làm Giản Phàm nhất thời không nắm bắt được tâm trạng của cô, không lỗ mãng nữa, rụt tay lại. Dương Hồng Hạnh nghiêm túc hỏi:
"Giản Phàm, em nhận thua, có điều em muốn hỏi anh một điều, không được giấu giếm em, nếu anh giấu giếm em, em không nhận món nợ này, được không?"
Nhìn mỹ nhân môi hồng răng trắng trước mắt, Giản Phàm người ngứa ngáy vô cùng, nhưng vẫn nén xuống gật đầu:
"Được."
Không ngờ câu hỏi của Dương Hồng Hạnh là:
"Giản Phàm, anh vào đội gần một năm rốt cuộc thu bao nhiêu tiền bẩn?"
Cái gì? Câu hỏi bất thình lình không khác gì sét đánh giữa đỉnh đầu, làm Giản Phàm bị kích thích đứng bật dạy, không ngờ Dương Hồng Hạnh càng dã man hơn vài phần, ấn về chỗ cũ, thấy y có vẻ phẫn nộ, Dương Hồng Hạnh vừa giữ chặt vai vừa giải thích:
"Anh đừng có mà giả vờ, em quan tâm tới anh nên mới hỏi, anh nghĩ chuyện mình làm thần không biết quỷ không hay à? Nếu bị điều tra, đừng nói vài vạn, chỉ vài nghìn đã đủ giam anh rồi."
Ảo tưởng ướt át vừa nổi lên đã tan vỡ, Giản Phàm trừng mắt nhìn lại, tích tắc từ chỗ nam nữ ái muội đã thành kẻ thù đối lập:
"Em phỉ báng và vu khống anh đấy, em có chứng cứ không? Đừng có mà dọa anh, anh chưa bao giờ nhận tiền bẩn ... Hừ, mà có nhận anh cũng không khai đâu."
"Ai cần anh khai, nếu một ngày nào đó ban đốc sát đối diện với anh mà anh cũng dám nói thế này thì em mới phục. Chứng cứ ngay trước mắt, anh phủ nhận vô ích."
Dương Hồng Hạnh nói với vài phần khinh miệt:
"Thế à? Đâu?"
Giản Phàm thách thức:
Dương Hồng Hạnh ngữ khí nặng hơn:
"Trong đội nói anh và những kẻ không ra gì ở Thịnh Đường có quan hệ mật thiết, em không tin, nhưng tới đây thì em tin rồi."
"Hả?!"
Giản Phàm ngạc nhiên, vẻ mặt Dương Hồng Hạnh nghiêm túc không giống chỉ hù dọa, lòng lo thon thót, chất vấn:
"Nơi này thì liên quan gì tới Thịnh Đường?"
"Vậy em hỏi anh, anh tập bắn ở đây bao lâu, bắn hết bao nhiêu đạn? Anh nói thật đi, đừng bảo em rằng anh sinh ra đã biết bắn súng, trình độ của anh thế nào em thừa rõ."
Chuyện này thì chẳng có gì bí mật, Giản Phàm đáp ngay:
"Bắn tám tháng rồi, đạn à, không rõ, đôi khi bắn mười phát, có lúc nhiều hơn, mấy chục phát, tùy hứng."
"Được, vậy em nói cho anh biết vấn đề ở đâu nhé, mỗi viên đạn giá từ 3 đến 5 đồng, dù giá hội viên không thể thấp hơn 2 đồng, em tính bình quân anh bắn mỗi ngày 20 phát, tám tháng 240 ngày, gần 5000 viên đạn, giá hơn 1 vạn, Thêm vào chi phí thuê chỗ bắn còn cao hơn giá đạn, 8 tháng anh tiêu không dưới 3 vạn ... Đừng nghĩ em không nhận ra cái thẻ hội viên đó, cha em cũng là người thích bắn súng, anh nghĩ ai cũng có thể mua được thẻ này à?"
Không hổ là đốc sát viên tương lai, Dương Hồng Hạnh thường ngày biểu hiện không có gì nổi bật, vì chuyên môn của cô chính là cảnh sát chuyên điều tra cảnh sát:
Dương Hồng Hạnh tổng kết lại:
"Đó là vấn đề, em lại hỏi anh, anh kiếm được bao nhiêu?"
"Này, đừng dọa anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận