Hắc Oa

Chương 295: Chuyện ngoài dự liệu (1)

Đường Đại Đầu sinh ra lớn lên ở Đại Nguyên, tới nay vẫn giữ bản sắc của người Đại Nguyên, sống trong con ngõ sâu rộng đủ một người đi, đây là nơi chưa giải tỏa của khu thành phố cũ, đi vòng vèo, rễ trái phải không khác gì lọt vào ma trận. Tới cửa nhà Đường Đại Đầu, một cái viện tử kiều cũ, bị nhà cửa trái phải trước sau che cho không còn một chút ánh nắng nào chiếu tới được, có điều mùa hè nên cũng vừa vặn, tha hồ mát. Khi bốn người đi vào thì Đường Đại Đầu vừa mới rời giường, mặc cái quần thụng bùng nhùng, cải trần, đang thở ngắn than dài chửi ông trời nắng rõ lắm. Giản Phàm dẫn ba tên kia tới:
"Giao người cho anh rồi đấy nhé, đội trưởng tôi nói, ân tình phải trả."
Tiếp xúc với Đường Đại Đầu lâu rồi, tuy không thấy tên này quá xấu, nói chuyện làm việc đều có chút tức cười, nhưng cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, trong tiềm thức Giản Phàm muốn giữ khoảng cách nhất định, ân nghĩa rạch ròi. Hôm nay Đường Đại Đầu không cười, nhìn ba tên kia là bò ngay dậy, đi vòng quanh ba người, nhìn trái nhìn phải nhìn lên nhìn xuống, xem ra cái uy của hắn cũng rất lớn, ba tên kia thì Thán Chủy thấp nhất vẫn cao hơn Đường Đại Đầu nữa cái đầu, nhưng tên nào tên này cúi mặt co người, ngoan như chim cút, không dám đối diện với hắn. Đường Đại Đầu đi vài vòng cuối cùng cũng lên tiếng, à không ra tay, vung tay tát "bốp" một phát vào mặt tên tóc đuổi ngựa dáng vẻ nghệ sĩ, mạnh tới mức Tôn Nhị Dũng lảo đảo lùi lại:
"Năm xưa cha mày đáng nhẽ không nên để chị mày sinh ra thằng tiểu vương bát mày, mày ngông nghênh cái căng củ cọt, còn dám đối chọi với cớm à, chán sống rồi chứ gì, bình thường tao dạy mày ra sao? Cớm là cha là mẹ, thấy họ thì mày phải giả làm con làm cháu ..."
Giản Phàm phải cắn chặt răng không dám cười, tên này đúng là mang phong cách Châu Tinh Trì, chửi người ta cái gì mà cha mày, chị mày đẻ ra mày, nhưng mà hắn nói cảnh sát là cha mẹ cũng chuẩn đấy, nói ra ở điểm này nhận thức của Đường Đại Đầu hơn đứt bọn lưu manh kia. Tên thứ hai bị Đường Đại Đầu đá gập bụng không dám kêu, đổi câu chửi mới:
"Thằng con lừa, cái đầu mày có phải bị mẹ mày kẹp mạnh quá ung rồi không, mày giỏi quá, đánh luôn cả đội trị an."
Xem ra Đường Đại Đầu bình thường lấy lý phục người cho nên hai thằng lưu manh không dám hé răng nửa chữ, đến Đàm Vũ Nghĩ rồi, Giản Phàm đang hớn hở đợi xem còn câu chửi đặc sắc nào nữa, Đường Đại Đầu đã giơ tay lên còn bỏ xuống:
"Bỏ, mày còn chưa được giáo dục."
Chắc là nể mặt Giản Phàm nên tạm tha. Thế nhưng cơn giận thì chưa nguôi, Đường Đại Đầu tay chỉ mặt mấy thằng thuộc hạ:
"Mỗi ngày tao không hiểu chúng mày sống cái kiểu chó gì nữa, không có mục tiêu, không có sở thích, chỉ biết chổng kặc lên trời, chết hết mẹ đi cho nó rồi ... Cút về Thịnh Đường trông cửa, ba tháng không thằng nào được ra ngoài, lũ khốn..."
Chửi văng nước bọt, lôi đủ mọi bộ phận sinh dục ra gán vào đầu từng tên, giáo dục một phen, ra oai một phen, ba tên đang định chạy về Thịnh Đường thì bị gọi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận