Hắc Oa

Chương 226: Tiểu binh chống đại tướng (1)

Mấy cảnh sát như lang như hổ quát tháo làm nữ nhân rõ ràng không muốn cũng không dám chống lại người thi hành công vụ, cửa vừa mở, một chặn cửa ba người xông vào bao vây nghi phạm mới mặc được nửa cái quần, thấy không còn đường thoát giở trò vô lại:
"Gì thế, gì thế, cảnh sát thì ghê gớm lắm à? Tôi phạm tội gì nào?"
Quách Nguyên chỉ là tên tráng đinh bắt theo phục vụ công ích còn chưa hiểu tình hình cụ thể, Cửu Cương định nói thì Giản Phàm đã cướp lời:
"Ai nói anh phạm pháp chứ?"
"Không phạm pháp thì các anh tới đây làm gì? Bắt người bừa bãi à?"
Người kia quát tháo:
"Ai bắt anh chứ, chột dạ cái gì, anh có phạm pháp à?"
Người kia cứng họng, vẫn mạnh miệng:
"Tôi không phạm pháp, các anh cũng không bắt người, vậy xông vào nhà tôi làm gì?"
"Ai xông vào? Cô gái kia mở cửa cho chúng tôi vào mà."
Cái miệng rất giỏi vặn vẹo nói ba lăng nhăng của Giản Phàm còn vô lại hơn cả lưu manh vô lại, nói cho Tiêu Thành Cương cắn răng cười suốt, Oa ca ngày càng vô sỉ rồi. Cơ mà lần này rõ ràng hiệu quả, nghi phạm uất tới nghẹn lời, ngoan ngoãn mặc quần tử tế vào, không dám láo xược nữa, nói năng tử tế hơn:
"Các đông chí cảnh sát, các anh muốn gì phải nói rõ chứ."
Giản Phàm cũng hòa hoãn:
"Ừ, thế mới là nói chuyện chứ, có vụ án mời anh về đồn hỗ trợ điều tra."
"Đừng giở trò này với tôi, có gì các anh cứ hỏi, tôi không đi đâu."
Người kia hiểu ra, thái độ lại trở nên ngang ngạnh, khoanh tay ngồi lỳ trên ghế sô pha:
Giằng co dây dưa chính là một bộ phận trong kế hoạch của Giản Phàm, phải nghĩ cách để cách ly Trương Nhân Hòa với mấy cánh tay trái phải của ông ta. Mà tên Bì Hướng Nam biệt hiệu Hắc Bì này chính là một trong những tên thủ hạ đắc lực nhất trong đó, loại người này phạm án rất nhiều, nhưng mỗi vụ thì chứng cứ lại không đầy đủ. Quan hệ giữa Cửu Đỉnh và đồn công an Hạnh Hoa Lĩnh rất tốt, vụ đánh người gây thương tích tới giờ chưa điều tra ra, hôm nay vì chuyện này tới kiếm chuyện. Có điều đây cũng là chuyện khó, trong tay không chứng cứ đâu dễ dàng đưa người đi như vậy được, Giản Phàm đảo mắt nhìn nữ nhân đứng dựa vào tường, tóc nhuộm, mặt vẫn còn vết trang điểm, hẳn là rất đậm, móng tay thì đủ mọi màu:
"Hai người có giấy chứng nhận kết hôn không?"
"Hả?"
Không chỉ Hắc Bì mà mấy đồng nghiệp cũng tròn mắt, chơi thế này thì bố ai đỡ nổi:
Nữ nhân kia né tránh ánh mắt của Giản Phàm, Giản Phàm vẫn đường hoàng nói:
"Khẩu âm của cô không phải người Đại Nguyên, đem Chứng Minh Thư cùng với giấy tạm trú ra đây, đừng tưởng tôi không biết hai người làm trò gì, nói, một đêm bao nhiêu tiền?"
Cô gái xẵng giọng:
"Ai lấy tiền chứ?"
"Thế thì càng không đúng. " Giản Phàm nghiêm mặt:
"Không lấy tiền, lại không có giấy kết hôn là hành vi gì? Chung sống bất hợp pháp, liệu có còn chuyện nghiêm trọng hơn nữa không cần đưa về đồn điều tra thêm."
Hoắc Bì vừa mới chuẩn bị có hành động thì Quách Nguyên đã sờ tay vào hông, Cửu Cương lấy còng ra, ba người nhìn chằm chằm, hung hăng tới mấy cũng không dám chơi lại cảnh sát, đưa tay ra:
"Được, tôi đi theo các anh, đừng làm khó cô ấy."
"Thế mới là nam nhân, đi nào, tôi chẳng những đảm bảo không làm khó cô ấy, còn không làm khó anh."
Giản Phàm giơ ngón tay lên:
Đứng từ xa nhìn mấy người Giản Phàm dẫn Hắc Bì lên xe cảnh sát rời đi, Đường Đại Đầu lăn ra đất cười đạp chân như chó con đùa bỡn, oan gia bao năm bị mình đâm cho một phát đắc ý khỏi phải nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận