Hắc Oa

Q6 - Chương 240: Khoảng lặng trước giông tố. (2)

Tần Cao Phong được điểm danh liền đáp:” Bí thư Ngũ, đúng thế ạ, giờ chứng cứ đủ để có thể bắt người bất kỳ lúc nào, có điều phải xem bên trên có dám hạ quyết tâm không, chúng tôi đã lấy được một phần liên quan tài khoản đen trong laptop cá nhân của nhân viên Hằng Ích, đã xác minh với ngân hàng. Chuyện giam giữ quần chúng thì dễ, từ trong lời khai của bảo an đã có rồi, lương tháng có một hai nghìn, chẳng cần giữ miệng .. nhưng muốn hỏi chứng cứ vụ án bắt cóc thì chúng tôi chịu.”

“ Vậy chúng ta đợi, không làm thì thôi, đã làm cho chúng không trở mình được, để vừa mới giam vào cửa trước, chúng đi ra bằng cửa sau, thì mặt mũi chúng ta để vào đâu ... Già rồi, sắp nghỉ hưu, không thể mất mặt được.”

Ngũ Thần Quang nói đùa một câu, không khí nhẹ nhàng hơn không ít, Lục Kiên Định góp vui: “ Bí thư mỗi lần nói già rồi sắp nghỉ hưu, thế nào cũng có chuyện lớn.”

“ Chuyện lớn gì?”

“Từng bước lên cao. “ Lục Kiên Định cười ha hả nói, thấy mọi người không tin, bổ xung: “ Bí thư còn nhớ khi làm chi đội trưởng hay nói già rồi sắp nghỉ hưu rồi, nhưng còn vụ án Phân cục Tấn Nguyên chưa yên tâm quy ẩn ... Kết quả là mấy vụ án oanh oanh liệt liệt, bí thư ngồi trực thăng lên vị trí này đấy thôi.”

Lại là cả xe cười vang, Tần Cao Phong ghét nhất tên Lục Béo này ở chỗ nịnh bợ một cách trơ trẽn, có điều đành chịu, cái tên không hiểu điều tra hình sự ấy lại luôn làm cấp trên mình, cao hơn mình một bậc, hơn nữa cục chỉ cần điều tra dân ý thì Lục Béo trăm phần trăm đứng đầu, người ta giỏi xã giao, lãnh đạo cục thích. Ngay cả Ngũ Thần Quang cũng không thể miễn tục, bị lời này làm vui vẻ, đồng thời chuyện cũ dâng lên trong lòng, trải qua chuyện oanh liệt như vậy, đủ kiêu ngạo cả đời, nhớ tới người để lại ký ức sâu nhất: “Mà Giản Phàm đâu, mấy ngày qua thế nào?”

“ Hình như về quán rồi ạ, Dương Phong gọi điện nói buổi chiều xảy ra vài việc, tòa án dân sự thành nam muốn phong tỏa tài sản, tâm tình chắc không tốt. “ Chủ nhiệm Điêu trả lời đầu đuôi, còn bình phẩm: “ Đám cảnh sát nhỏ của tòa án chọc được cảnh sát của đội trọng án mới là kỳ.”

“ Chủ nhiệm Điêu nói đúng rồi, thiết cảnh do bí thư Ngũ tận tay dạy dỗ, muốn văn có văn, muốn võ có võ:” Lục Kiên Định nói xen một câu, lại nịnh cấp trên:

Nói thì nói thế, chủ nhiệm Điêu có chút lo lắng:” Buổi chiều nghe Dương Phong nói cậu ấy lấy lại chìa khóa xe riêng, một mình rời đi, không biết có phải muốn rút lui không?”

“ Rất có thể.” Lục Kiên Định đánh giá:” Thằng nhóc đó mê tiền, thấy trong quán xảy ra chuyện nên vội đi giữ tài sản rồi.”

Ngũ Thần Quang cười xua tay, ông ta rất có lòng tin vào Giản Phàm: “ Không thể nào, ai rút chứ không phải thằng nhóc ấy, các cậu có dám đánh cược không? Giản Phàm không chỉ không rút, còn ra tay ở chỗ không ai ngờ tới, ra tay một cái sẽ là chiêu tuyệt hậu.”

Cũng có khả năng, với Giản Phàm mà nói thì hết thảy đều có thể, bao nhiêu chuyện đã chứng minh rồi, tên đó đầu óc không giống người thường, dù chuẩn bị đón nhận chuyện bất ngờ, thế nào Giản Phàm vẫn làm người ta há hốc mồm. Ba người kia đều trải qua đủ rồi, chỉ chủ nhiệm Điêu chưa biết Giản Phàm nhiều: “ Bí thư Ngũ, nhưng một mình cậu ấy sợ đối phó không nổi, để tôi tìm về, tránh xảy ra chuyện ngoài dự liệu.”

“ Đừng, tìm về cậu ấy cũng không nói đâu ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận