Hắc Oa

Q7 - Chương 021: Mở mồm ra là lừa gạt. (2)

Tằng Nam choàng tỉnh, té ra không cần đưa người theo, mà lấy người tại chỗ, hỏi Phí Báo: “ Soái ca, vậy lấy người thế nào?”

Phí Sĩ Thanh được mỹ nữ hỏi oai phong ngay, gập ngón tay tính:” Xã Giản Bảo có 39 thôn 17 trại, cán sự xã Tiểu Vương bảo với tôi, nhâu khẩu 11 vạn, diện tích bao nhiêu ấy, tôi quên rồi, cơ mà không sao, xem bản đồ là biết ... Thôn Hồi Long nằm chính giữa, phía bắc tới Đài Nhi Oa, Tây Ổ Lĩnh, phía nam tới Đặng Trang, thôn Tiểu Lương ... Phía nam là thông Song Hạc, Úy Trang ... Phía sông là Xuyên Dục, Phù Sơn, miếu Quan Vương ... Còn cái gì đây, chữ gì đây nhỉ, Nội Câu à?”

“ Nhuế Câu, thằng ngốc.” Giản Phàm mắng:

Bị ba người kia cười nhạo, Phí Béo vẫn tiếp tục khoe khoang: “ Mười mấy vạn người, thế nào cũng có người biết chuyện, đám người tới trước chúng ta toàn là bọn ngốc, làm việc gì cũng phải dựa vào quần chúng, phải phát huy tính tích cực và sáng tạo của quần chúng, đó là phương châm nhất quán của đảng ta ... Không nói nữa, có nói mọi người cũng không hiểu, toàn người ngoài đảng ... Tóm lại là bắt đầu từ thôn Hồi Long, chỉ cần dám dựng cờ chiêu binh, không thiếu người tới tụ nghĩa.”

“ Nhiều nơi như thế thì đi những mấy năm?” Tiêu Thành Cương gãi đầu, dù sao thì đơn giản hơn đi thực địa, nên không phải than phiền gì:

Tằng Nam thì hết hồn, chưa gì cảm giác say xe đã quay lại, hỏi gấp: “ Phải đi hết sao?”

“ Đương nhiên rồi, sáu mươi năm sinh sôi nảy nở tới bao đời rồi, không tìm hết sao được ....”

Giản Phàm sợ thằng này khoe khoang trước mặt mỹ nữ không biết tới bao giờ mới xong, khởi động xe vào thôn, Phí Béo lấy được số điện thoại thôn ủy từ buổi ăn nhậu hôm qua bấm số liên hệ ... Cái xe bán tải cẩn thận đi qua con đường thôn chật hẹp mấp mô, bất cẩn một chút là lăn xuống mương, tới trước căn nhà gạch to ngói đen, trước nhà là một vị mặc áo ngắn tay, quần sắn ống, chân đi dép nhựa, tay cầm thuốc lá tự cuốn, theo sau có con chó vẫy đuôi nhặng xị. Phí Sĩ Thanh trước khi xuống xe không quên dặn, đây là cán bộ cơ sở nhất của đảng, phải đối xử khách khí, đám cán bộ thôn đều quyền khuynh đương địa, trừ vợ ra, thì ngay cả tổ chức cũng không quản được. Phí Sĩ Thanh đi đầu tươi cười tới hỏi thăm, Tằng Nam ở bên nghe loáng thoáng mấy chữ xã trưởng Vương, bí thư Trần, tiếng địa phương rất khó nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận