Hắc Oa

Chương 120: Giai nhân hữu ước (2)

Tương Địch Giai chẳng biết Giản Phàm nghĩ gì, giơ nắm đấm xinh xinh lên đe dọa rồi lại chỉnh cổ cáo cho y, tự nhiên giống chị chăm sóc em trai:
"Đương nhiên cậu phải mời, chọn ngày không bằng gặp ngày, cho cậu một cơ hội nhân sai, cơm tây nhé ... Này, không được kiếm cớ từ chối, nếu không tôi không khách khí."
Yêu cầu mang chút hơn dỗi này là độc quyền của mỹ nữ, có lẽ trong mắt Tương Địch Giai, mình tỏ thái độ như vậy, bất kể thế nào cũng không bị từ chối. Nhất là mỗi lần Giản Phàm gặp mình đều có chút thất thần, trong lòng rất thỏa mãn. Không ngờ Giản Phàm biểu hiện ngốc nghếch chứ đầu không ngốc, mắt đảo tròn, giang tay ra, thành thật nói:
"Không phải tôi kiếm cớ, nhưng có lý do chính đáng."
"Vì sao?"
Tương Đích Giai lập tức sầm mặt, lần này là giận thật:
"Không có tiền."
Giải Phàm gãi đầu gãi tai:
Tương Địch Giai há mồm ngây tại chỗ, kinh ngạc tới không nói lên lời, sau đó lại cười gập người. "Chị cười cái gì, tôi mời không nổi thật mà."
Giản Phàm nói rất đàng hoàng, không hề có chút dùa cợt nào:
"Tiền lương tháng này tôi gửi cho em gái, số còn lại có đủ sinh hoạt hay không còn chưa biết. Tôi là người tương đối thực tế, chuyện đánh sưng mặt làm người béo tôi không làm."
Một nửa là hiện thực, một nửa là khéo léo từ chối, mời mỹ nữ như Tương Địch Giai ăn cơm, chắc chắn là khoản đầu tư không hoàn loại, chuyện ngu ngốc này Giản Phàm không làm, tiền để cưới vợ, không tiêu linh tinh được. Lần đầu tiên bị từ chối bởi lý do như thế, Tương Địch Giai thấy thiếu kinh nghiệm ứng phó, lần nào gặp Giản Phàm đều có chuyện ngoài dự liệu của cô, hết cách nói:
"Được rồi, lý do rất chính đáng, tôi bảy tỏ thông cảm và ủng hộ, có điều ... Tôi chỉ nói mời cậu ăn cơm, không bảo cậu trả tiền ... Cậu có thể lý giải thành bồi tiếp tôi ăn cơm, được không?"
"Chị Tương, kỳ thực không cần phiền như thế, tôi chỉ muốn ngồi xuống cùng anh chị bàn bạc, chuyện nhỏ thôi mà, trao đổi chút là được, chị đừng làm như thế."
Giản Phàm suy nghĩ một lúc rồi nói, vài chuyện thực sự phải mặt đối mặt nói chuyện với nhau là tốt nhất, đặc biệt y không muốn cô gái mình mến mộ bị kẹp ở giữa:
"Giản Phàm, chúng ta là bạn, ở huyện Ô Long, tôi đã nhận cậu và Sĩ Thành làm bạn, được hai cậu thành tâm mời một bữa, chẳng lẽ tôi không thể thành tâm mời lại một lần? Cậu và anh tôi thế nào, cậu tự đi nói, liên quan gì tới bữa ăn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận