Hắc Oa

Chương 287: Tôi là người thường làm cảnh sát (2)

"Hắn ở trong bệnh viện, không đi đâu cả hết, nhưng chắc chắn khuất khỏi tầm nhìn của mọi người, điều tra rất khó khăn, mọi người không tìm ra được hắn, cuối cùng là moi từ miệng đồng bọn phải không? " Giản Phàm thong thả nói ra, đợi khi quay đầu lại nhìn thì hai cô gái đang nhìn mình không chớp, xem ra đoán đúng rồi:
"Cậu đoán đúng rồi."
Hồ Lệ Quân vừa thán phục lại tiếc nuối không thôi:
"Thực sự không ngờ, từ người đưa nước cho tới nhân viên lâm thời cho thôi việc từ sáu tháng trước, tôi cũng cho người đi tra, tưởng không thể bỏ sót ai. Không ngờ cuối cùng là công ty có nghiệp vụ qua lại với bệnh viện, một người làm nghề tiếp thị dụng cụ y tế, gây án xong vẫn ở chỗ làm, đến khi lệnh treo thưởng ban bố, nghĩ chúng ta bế tắc rồi mới về quê, không cả rời tỉnh."
Kết quả này khác nào chôn vàng trong cát, Hồ Lệ Quân tiếc nuối lời Giản Phàm không được coi trọng, kỳ thực Giản Phàm ở đó cũng chẳng giúp được, tên đó ngày đầu tiên đã xuất hiện trong danh sách rồi, nhưng thân phận tiếp thị khiến hắn thoát khỏi điều tra, đến khi đồng bọn bị bắt mới hiện hình. "Bọn chúng cướp 208 vạn, còn chưa kịp tiêu hết số lẻ đã bị sa lưới."
Dương Hồng Hạnh lắc đầu thấy không đáng:
"Đây là đại án đầu tiên phá đúng kỳ hạn trong mười năm qua, văn kiện cấp bộ vừa mới đưa lên mạng nội bộ, tỉnh còn chưa dám tin, nghe nói phái cả người tới xác thực sau đó mới luận công trao thưởng."
Giản Phàm chỉ hời hợt "ừ" một tiếng, cứ như chuyện không liên quan nên chẳng bận tâm, sau đó khoanh tay trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần. Mười mấy ngày không gặp rồi, cứ tưởng gặp nhau sẽ khiến Giản Phàm vui mừng một phen, thái độ này khiến Dương Hồng Hạnh thất vọng lắm. Hồ Lệ Quân thì chẳng thèm để ý tới điệu bồ vờ vịt đó của Giản Phàm, mỉa mai:
"Này Giản Phàm, khi chúng tôi đi, đội trưởng Tần có chuyên môn dặn dò tôi, nói tâm lý cậu không ổn định, cần điều chỉnh, về nhà hai tuần đã điều chỉnh lại chưa? Đừng để khi có chuyện là chuồn."
"Tôi nghỉ phép, sao lại gọi là chuồn."
Quả nhiên bị chọc đúng nọc, Giản Phàm không vờ vịt được nữa, quay đầu lại phản bác ngay:
"Chị Hồ, có phải là chị có ý kiến với bản thân tôi không thế? Chị dùng từ không đúng, tôi rất ổn định, chị không ổn định thì có, chị cần điều chỉnh hơn tôi."
"Thế à? Tôi có gì mà cần điều chỉnh?"
Hồ Lệ Quân tỏ vẻ xem thường:
Giản Phàm nhoài người tới:
"Đừng dát vàng lên mặt mình, tôi hỏi chị, lo âu, căng thẳng, mất ngủ liên tục đúng không?"
"Cái gì?"
Hồ Lệ Quân cả kinh:
Giản Phàm lặp lại lần nữa:
"Tôi hỏi chị, lo âu, căng thẳng, mất ngủ liên tục đúng không?"
Hồ Lệ Quân đối diện với đôi mắt trong như ao nước sâu tĩnh lặng, lại ánh lên vẻ giáo hoạt, bỗng nhiên lại có chót hoảng loạn, tiềm thức né tránh:
"Có một chút."
"Tôi lại hỏi chị, chỉ thấy áp ức buồn bực, đôi khi thất vọng buồn bã đúng không?"
"Có ... một chút."
"Vậy tôi hỏi chị có nóng nảy kích động ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận