Hắc Oa

Q5 - Chương 095: Đêm lạnh, cánh đồng hoang. (3)

Cửa xe mở ra, Quách Nguyên chuẩn bị trước tránh sang bên cho gió lạnh như dao cắt ùa vào, dù vậy vẫn bị gió thổi rát hết mặt, trong xe ai nấy đều rùng mình. “ Cỏ khô cây chết ngôi mộ hoang, oan hồn khóc lóc lệ hai hàng.” Tiêu Thành Cương không biết đọc bài thơ quỷ quái gì giọng nghe rờn rợn:

Trương Kiệt cười gian: “ Phong thủy tốt, thật phong quang. Người anh em, ăn no rồi, uống đủ rồi, lên đường thong thả nhé.”

Giản Phàm không nói không rằng, che mặt đợi thích nghi với không khí mới rút súng ra, rắc một tiếng, sau đó rút băng đạn ở bên khác lắp cạch một cái, làm người ta nghe mà sởn gai gốc: “ Tháo còng cho hắn đi, lải nhải cái gì?”

Câu này không khác gì sét bổ giữa đầu, vừa nhìn hai tên kia lấy chìa khóa ra, Tôn Trọng Văn ba hồn bảy vía bay tiến hết, ra sức vùng vẫy: “ Các, các người làm gì, làm gì thế hả?”

“ Mẹ nó, mày ngồi im không, tháo còng chứ có phải là tống giam mày đâu. “ Tên kia chống cự làm Tiêu Thành Cương mãi không thể tra khóa vào ổ:

“ Tôi có tội, tôi có tội, nhốt tôi lại đi, cho tôi vào tù.” Tôn Trọng Văn la hét, giữa đêm khuya nghe vô cùng thảm thiết, hắn ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra, cái còng này tháo ra là hắn chết:

Tiêu Thành Cương đá một phát:” Mày làm gì có tội, dọc đường không nói gì mà, bắt nhầm thôi.”

“ Tôi có tội, lừa đảo, đúng đúng, còn buôn bán văn vật, nhảy xe bỏ chạy ... Tôi có tội tôi tôi khai, giam tôi lại. “ Tôn Trọng Văn gào khóc van nài, sợ líu cả lưỡi nói không ra:

Quách Nguyên đứng bên cửa xe có vẻ bực mình, ra hiệu cho Giản Phàm: “ Khỏi tháo còng, cứ kéo xuống đã, tháo sau cũng được.”

Tôn Trọng Văn bị hai người kéo xuống xe, cuống quít la hét: “ Buông tôi ra, tôi có tội, tôi nhận tội ... Tha cho tôi, anh ơi, chú ơi, tôi không dám chạy nữa đâu.”

Vừa uốn éo như con sâu, vừa khóc khóc mếu mếu chảy hết nước mắt nước mũi mà không ai thương xót, bị lôi sang một cái hố đất bên đường, Tôn Trọng Văn ra sức gào thét mong ai đó nghe thấy, nhưng đáp lời hắn chỉ có kẻ nổ súng đang lăm lăm súng trong tay:” Tôn Trọng Văn, riêng chuyện của cảnh sát Tây An chưa đủ khiến tổ trọng án bọn tao đi tìm đâu, có một vụ án mà mày luôn che dấu, có muốn nói ra không?”

“ Tôi tôi tôi tôi .. Tôi không ..” Tôn Trọng Văn khóc nấc lên như đứa bé nói không ra lời:

“ Định nói là không có chứ gì, tao chẳng buồn hỏi.” Giản Phàm giơ súng lên: “ Dù sao cũng mười mấy năm rồi, có hỏi ra cũng chẳng có chứng cứ, bọn tao biết mày không khai đâu, thế nên giải quyết thống khoái luôn nhé.”

“ Đừng, đừ ... Tôi .. “ Tôn Trọng Văn hoảng loạn quá rồi, muốn nói cũng không nói ra:

“ Dứt khoát không nói hả, tưởng bọn tao không dám bắn ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận