Hắc Oa

Q5 - Chương 084: Có thêm manh mối.

Mỗi câu là bước tới phía trước một bước, mỗi bước làm Thân Ngưng Sương phải sợ hãi lùi lại, mẹ vợ tương lai giận tới thở không ra hơi, tới khi dựa vào tường nghe cửa mở tung, Tương Địch Giai xông vào đẩy Giản Phàm loạng choạng, vội vàng đỡ mẹ mình ngồi xuống: “ Mẹ, mẹ, sao không? “

Giọng nói hoảng hốt của Tương Địch Giai khiến Giản Phàm tức thì như chậu nước lạnh dội khắp người, choàng tình. : Tức chết, tức chết. : Thân Ngưng Sương ôm ngực thở dốc, Tương Địch Giai rối rít an ủi, vừa rồi hai người lớn tiếng, chớp mắt khiến cả Trương Khải, Hà Phương Lộ chạy vào, Tương Cửu Đỉnh cũng ở bên đỡ mẹ. Thân Ngưng Sương vừa khôi phục phần nào sức lực chỉ mặt Giản Phàm quát: “ Đuổi, đuổi nó đi.”

Trương Khai gọi hai bảo an tới, Tương Địch Giai sợ hãi hoảng loạn ngăn cản: “ Mẹ, mẹ đừng thế, Giản Phàm không có ý đó đâu, cậu ấy không phải như vậy đâu, mẹ bình tĩnh nghe con nói.”

“ Được, Giai Giai, thế thì con đi theo cậu ta đi, đừng nhận người mẹ này nữa. “ Thân Ngưng Sương nói xong gạt tay con gái ra, rời khỏi phòng, Tương Cửu Đỉnh vội vàng chạy theo, Hà Phương Lộ biết không thể xen vào việc này, ra hiệu Trương Khải dẫn bảo an rời khỏi chỗ thị phi này. Tại sao? Tại sao lại thế, chỉ mấy phút trước thôi còn hồi hộp trông đợi, mong chờ Giản Phàm đi ra nở nụ cười đắc ý đáng ghét, với mình, sao bỗng chốc thành thế này” Tương Địch Giai quay lại, dùng ánh mắt ánh lên một nỗi đau xa lạ nhìn Giản Phàm đứng đó như chưa hết bàng hoàng, giọng thê thảm, cắn môi nói: “ Vì sao, vì sao không nghe tôi, tôi đã dặn cậu biết bao lần rồi mà đừng làm mẹ tôi giận, Giản Phàm, sao cậu không nghe tôi?”

“ Chị … “ Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng Giản Phàm tựa hồ nghe ra ý gì đó, trong lồng ngực như có tiếng vỡ giòn tan, như có thứ gì đó nứt vỡ:

“ Hơn mười năm trước tôi bị tai nạn, mạng mất chín phần, anh tôi thì còn đang du học ở nước ngoài, cha tôi làm không ra tiền, là mẹ tôi, nhờ mẹ tôi mà tôi còn sống ở đây … hơn mười năm qua nuôi đứa con tàn phế này, mẹ tôi vất vả nhường nào … tới giờ tôi vẫn là đứa ăn bám mẹ … món nợ đó, cả đời tôi cũng không trả hết … “ Giọng Tương Địch Giai đã lạc đi, giống như khó khăn lắm mới nói ra được vậy, hô hấp rất nặng, cánh mũi xinh xắn không phập phồng, tần suất rất nhanh, sắc mặt tái nhợt, môi dưới bị cắn chặt để lại vết mờ, thoáng có máu chạy ra:

“ Chị!” Giản Phàm giống bị sấm sét bổ trúng, khóe mắt cay cay, linh cảm không lành choán lấy toàn thân:

“ Đừng gọi tôi nữa … Cút, cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa.”

Tương Địch Giai rốt cuộc không kìm nén được nữa, “òa” một tiếng khóc lớn lớn, hai tay ôm mặt chạy ra ngoài, để lại Giản Phàm đứng chết lặng giữa gian phòng trống. ......................... …………………………

Người đợi Giản Phàm trước tòa nhà là Nghiêm Nghị Minh, muộn hơn thời gian dự kiến mới thấy một chàng trai ăn mặc khá trang trọng, nhưng vẻ mặt hồn xiêu phách lạc như gà trống bại chân bước xuống xe, vội vàng đi lên đón.
Bạn cần đăng nhập để bình luận