Hắc Oa

Q4 - Chương 213: Lòng người đã mất.

Đây là chuyện trong dự liệu thôi, chẳng có gì ngạc nhiên, không chỉ Giản Phàm, chẳng ai ngạc nhiên cả. Lục Kiên Định và Hồ Lệ Quân ngồi thẳng lưng vẻ mặt chăm chú, Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng thì thả hồn theo gió, Trương Kiệt nhìn ngang ngó dọc, Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên nhìn Oa ca như nhìn món ăn, cái mồm nhớ Giản Phàm lắm rồi. Trông chẳng giống cuộc hợp, Lục Kiên Định phát hiện hành vi của Trương Kiệt thì tức giận trừng mắt cảnh cáo, thế là lại có thêm một vị không nghe "giảng" rồi. Cảm giác thật thân thuộc, chẳng có gì thay đổi. Ngũ Thần Quang cứ như không hề nhận ra đám cấp dưới mỗi người một phách như đám ô hộp chẳng mấy ai chú ý lời mình, vẫn đều đều nhả chữ:” Bây giờ tôi tuyên bố một quyết định của cục thành phố, trải qua nghiên cứu văn phòng cục trưởng, bố nhiệm đồng chí Lục Kiên Định làm tổ trưởng tổ chuyên án mất trộm phân cục Tấn Nguyên, tiếp tục công tác điều tra phá án. Đồng chí Hồ Lệ Quân, Giản Phàm làm phó tổ trưởng, phụ trách điều tra thực địa, thẩm vấn và các công tác liên quan. Các đồng chí Trương Kiệt, Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương, Thời Kế Hồng, Nghiêm Thế Kiệt nguyên thành viên tổ điều tra lâm thời tiếp tục tham gia tổ chuyên án. Mọi người tạm thời bỏ lại công việc trong tay tập trung cho vụ án, giờ sắp cuối năm, vụ án này được sở công an tỉnh đốc thúc, áp lực rất lớn, vừa điều tra chút manh mối liền xảy ra sự cố, lần này không thể có sai lầm nữa.”

Giọng có hơi khàn, không rõ là do mệt mỏi quá độ hay là rượu thuốc quá độ, dù sao lời nói ra làm mọi người nhìn nhau, ai cũng tính toán là vụ án này phải trầm lắng thêm thời gian nữa cho êm xuôi mới tiếp tục, không ngờ tái khởi động nhanh như vậy. Bất ngờ nữa là đem toàn bộ tổ điều tra lâm thời trực tiếp thành tổ chuyên án, chuyện kia vừa mới xảy ra, lòng người còn chưa cân bằng lại. “ Ái chà, thế này khác gì dắt súc sinh đi một vòng lại quay về chỗ cũ chứ.” Hồi lâu chả ai hưởng ứng, Thời Kế Hồng giọng choe chóe tương cho một câu chướng tai:

Nghe câu này mấy cảnh sát trẻ cắn răng cười khùng khục, Ngũ Thần Quang mặt tối sầm, vỗ bàn mắng ngay:” Cô Thời, chúng ta là đồng nghiệp lâu năm, cô so tôi với dắt súc sinh, tôi không chấp, nhưng súc sinh ở đâu, cô đếm cho tôi.”

Thời Kế Hồng biết mình nhất thời lỡ lời, nhìn quanh giải thích:” Tôi không có ý đó, ví dụ thôi.”

Dùng thủ đoạn di chuyển mâu thuẫn trấn áp được Thời Kế Hồng rồi, Ngũ Thần Quang làm vẻ mặt đồng cảm giải thích:” Tôi biết lần trước lâm trận đổi tướng khiến mọi người đều oán giận, có điều tôi nói các đồng chí này, chúng ta là đội ngũ có kỷ luật, làm cái gì cũng phải có trách nhiệm, có kế hoạch chứ, phải không nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận