Hắc Oa

Q7 - Chương 086: Hồng Môn Yến. (3)

Cửa bị người ta thô bạo phá tung, một đội cảnh sát xông vào. “ Bỏ súng xuống, bỏ súng xuống.”

Người đi đầu lưng hùm vai gấu, tuy không cầm vũ khí nhưng khí thế kinh người, quát một tiếng làm Hứa Hướng Nam run tay, vội vàng hạ súng xuống, kinh ngạc nhìn những cảnh sát không quen biết. Vương Bình Dương vẫn còn chưa nhận ra chuyện khác thường, cứ tưởng là quân mình tới, nhìn đám cảnh sát đã xông vào phòng men theo hai bên tường tạo thành vòng vây nửa hình tròn, hùng hổ chỉ Thương Á Quân: “ Chính hắn là Thương Đại Nha, bắt lấy ...”

Nói tới đó mới nhận ra mặt Hứa Hướng Nam tái dại, lời kẹt lại ở cổ, ấp a ấp úng: “ Chuyện, chuyện này là thế nào?”

“ Ngu chưa, các người đúng là một lũ ngu xuẩn mà, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Thương Đại Nha đột nhiên bật cười, cười vô cùng hả hê, cười vô cùng đắc ý:

Mấy người kia hoang mang nhìn Hứa Hương Nam, nhưng Hứa Hướng Nam cũng đang choáng váng không hiểu gì cả, rõ ràng phát tín hiệu cho đội trị an, cho tới bây giờ tiếng còi cảnh sát vẫn đang kêu, vậy mà người đi lên không ai quen biết. Chợt nghe lời mỉa mai của Thương Đại Nha, khuôn mặt thằng lưu manh đó đầy chăm chọc nhìn mình, tức thì bị kích thích tới máu xộc lên đầu, không kiểm soát được giận, bất giác tay cầm súng hơi giơ lên. “ Phân cục trưởng Hứa, tiếp tục sai không ai cứu được anh đâu ...” Có người đi vào, mặc thường phục, mặt đen đúa gày gò, tướng mạo rất phổ thông, thế nhưng những người khác đều tránh đường, người đó nhìn kiểu gì cũng thấy rất bình thường, chỉ có ánh mắt rất sức bén:

Chính ánh mắt đó khiến Hứa Hướng Nam cảm giác quen thuộc:” Các anh, các anh ở đơn vị nào?”

“ Đại đội hình sự số bốn, tôi là đại đội trưởng Quách Nguyên, vụ án ở đường Bắc Thấm Phường do chúng tôi toàn quyền xử lý, nơi này sẽ do chúng tôi tiếp quản.” Quách Nguyên đứng đó thẳng tắp giọng âm trầm, trong lòng phức tạp, cảnh sát nhận chút tiền bẩn câu kết quan thương còn có thể lý giải, nhưng chuyện hôm nay thì đã vượt quá giới hạn để dung thứ rồi. Thấy Hứa Hướng Nam vẫn còn nắm chặt súng tâm tình có đôi phần mất kiểm soát, Quách Nguyên châm chước từ ngữ nói thêm:” Nhìn xuống lầu đi trước khi anh định làm gì.”

Hứa Hướng Nam hồ nghi đi tới bên cửa sổ nhìn một cái, tức thì nhắm mắt lại, một hàng cảnh sát mũ trắng đang đứng nghiêm trang, là đốc sát, bên cạnh có hai chiếc xe chuyên dụng của ban đốc sát, e người của mình đã bị khống chế hết, không còn cách nào vãn hồi nữa. Đến khi thu ánh mắt lại càng sững ra một lúc, giờ đứng ở ban công mới nhận ra, tại sao lại chọn tầng 12, vì đây là phòng khách VIP, tầng nhìn rộng, vì thế người đang cầm thiết bị quát sát ở phía tòa đối diện kia thấy hết ... Từ từ quay đầu lại, cổ như cánh cửa đã lâu không tra dầu, vô cùng gian nan. Không khí trong phòng hết sức căng thẳng, nặng nề ngột ngạt, cùng vài phần lúng túng, chỉ có phản ứng Thương Đại Nha là không hài hòa, vẫn cười sắp rụng răng, giơ di độc ở trong túi áo lên lắc lắc: “ Cục trướng Hứa, té ra anh chẳng thông minh cái gì, đâu cần thiết bị nghe trộm gì chứ, di động tôi bật nãy giờ, những lời uy phong lẫm liệt của anh truyền hết đi rồi, mà còn có cả camera ghi hình đấy, nếu anh mà nổ súng thì phải đi theo cái mạng nát của tôi đấy, ha ha ha ...”

“ Thành thật chút, không có chỗ cho anh nói.” Một cảnh sát mắng:

Thương Đại Nha lúc này còn sợ cái gì nữa, vờ vịt vâng dạ:” Không nói, không nói, nhưng tôi không nói thì họ không dám nói, buồn lắm, ha ha ha.”

Khu trưởng Giang và chủ nhiệm Lưu chỉ biết nhìn nhau, Lôi Hàm Dương tâm lý yếu đứng không vững lảo đảo ngồi xuống ghế, Vương Bình Dương định nói gì đó lại không dám, nhìn Hứa Hướng Nam. Có điều vị phân cục trưởng này lòng đã loạn rồi, lúc thì nhìn những cảnh sát vây quanh, lúc thì trừng mắt nhìn Thương Đại Nha, tay nắm chặt súng run rẩy, đang cực kỳ kiếm chế ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận