Hắc Oa

Q4- Chương 163: Cuộc tìm kiếm khó khăn. (1)

Trò chuyện quên thời gian, tới khi đồng nghiệp cùng phòng quay lại mới phát hiện ra nửa tiếng trôi qua lúc nào không hay, Giản Phàm đứng dậy cáo từ. Dương Hồng Hạnh tiễn chân tới tận bãi đỗ xe, lúc này vẻ mặt tươi như hoa nở xen lẫn chút thẹn thùng, ngay Tiêu Thành Cương cũng nhìn ra hai người có vấn đề. “ Oa ca, đi đâu đây, về chi đội à?” Tiêu Thành Cương nhìn theo bóng dáng Dương Hồng Hạnh trong gương chiếu hậu tới khi không thấy nữa:” Anh hay thật đấy, bỏ em lại một mình, bận như vậy còn bỏ thời gian đi tán tỉnh lớp trưởng.”

“ Đừng lắm mồm, tới chợ đồ cổ Nam Cung.” Giản Phàm chỉ huy, nụ cười trên mặt vẫn còn đó:

Tiêu Thành Cương vừa nghe đã giãy nảy:” Trời, lại đi nữa, anh em mình đã lang thang ở đó ba ngày rồi, toàn là chai chai lọ lọ bình bình hũ hũ, có gì đâu mà xem, em không tin ở đó có manh mối.”

“ Thành Cương, mày làm cảnh sát một năm rồi, sao chưa học được tính kiên trì, thế làm sao tiến bộ được. “ Giản Phàm chân thành khuyên nhủ:” Tra án là không được nóng vội, chịu bỏ công sức thì sẽ có thành quả, chẳng phải hôm qua chúng ta tìm được người quen Tằng Quốc Vĩ sao? Cái chợ này đã có hơn 20 năm, người chơi đồ cổ đều ở đó, không tới đó tìm thì đi đâu?”

“ Không phải chị Vũ Vân tìm cho anh đống nghi phạm à, sao không dựa vào đó mà tra.”

“ Cái đó chỉ giúp giảm bớt gánh nặng cho Quách Nguyên và Trương Kiệt thôi, nếu không bằng đó hồ sơ, đừng nói sàng lọc điều tra, xem thôi cũng mấy mấy tháng. Chúng ta đi tra manh mối, nếu như có điểm nào giao cắt với bọn họ, sẽ giúp thu hẹp phạm vi, ở nước ngoài mức độ số hóa thông tin cao hơn chúng ta, bọn họ thường xuyên dùng cách này.”

Tiêu Thành Cương không tin:” Thôi, đừng dụ em nữa, nếu không tìm thấy điểm giao cắt nào thì sao?”

“ Không phải dễ à, trở về đội một, anh lại tiếp tục làm cơm cho bọn mày ăn. “ Giản Phàm nói như thể chẳng quan tâm thành công hay không:

“ Được, Oa ca, anh làm cơm dựa vào công phu lâu năm, phá án thì dựa vào đoán bậy.” Tiêu Thành Cương nhìn ra Oa ca căn bản chẳng nắm chắc phần nào, mỉa mai một câu:

Không lâu sau xe đi tới đường Nghênh Trạch, xa xa nhìn thấy Cung Văn hóa Công nhân, đi men theo góc tây nam, là mảnh đất trống, hai bên đường có mấy trăm quán vỉa hè, cửa hiệu, người qua người lại đông đúc. Những món đồ sứ cao bằng cả người, đồ đồng, đồ gỗ bày la liệt, tiền tệ đủ loại đựng cả chậu, rồi con dấu, những viên đá lá mắt chất thành đống to, rồi sách cổ đủ loại kích cỡ dày mỏng, xếp cả chồng, nhìn hoa cả mắt. Xe đỗ lại ở xa, hai người mặc thường phục đi vào chợ, chẳng mấy chốc không thể nhận ra trong đám đông nhốn nháo nữa. Một vụ án hấp dẫn người ta ở điều chưa biết, khó khăn cũng chính là vì những cái chưa biết đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận