Hắc Oa

Q7 - Chương 062: Trong trùng hợp lại có trùng hợp. (2)

“ Vậy mọi người đợi đấy, đừng vào, Tằng Nam ..” Giản Phàm gọi Tằng Nam đi theo, Quách Nguyên thấy không ổn định cản, Giản Phàm xua tay: “ Không nhìn ra sao, già là người thành thật, trẻ là thứ khốn kiếp, các anh cảnh phục uy phong thế này, vào dọa cho người ta im luôn à, ra ra chỗ khác.”

Quách Nguyên đành phải cùng Lục Kiên Định tới phòng giám sát. “ Có biết không?” Giản Phàm không tốn thời gian, đem ảnh phục dựng của Giản Nhị Lư ra:

Hà Hiếu Lâm chỉ nhìn một cái đã buột miệng nói ngay:” Biết, là ảnh cha tôi hồi trẻ ... Sao anh lại có?”

Chớp mắt Lục Kiên Định hô xong rồi, đến chín phần là không sai được, Tằng Nam thì mừng rỡ quên luôn trước mặt là nghi phạm, suýt đứng lên, chính xác đứng lên rồi nhưng bị một bàn tay đặt lên đùi ấn xuống, tức giận dùng giày cao gót dẫm một cái, ngạc nhiên hơn là y lại trơ ra như khúc gỗ, chẳng phản ứng. Phải rồi, hoàn cảnh thế này, anh ấy nhập tâm rồi. Tằng Nam liền yên tĩnh, biết chuyện này quan trọng, không dám quấy nhiễu nữa, đôi mắt đẹp nhìn người đối diện không chớp. Về huyết mạch mà nói, đây là cháu ruột của Giản Liệt Sơn, em họ của Giản Hoài Ngọc, nhưng trong hiện thực khó liên hệ công nhân thất nghiệp với phú hào đỉnh cấp. “ Tôi hỏi gì đáp nấy, đừng thừa lời, sinh năm bao nhiêu?” Giản Phàm hỏi ngắn gọn:

“ 55.” Hà Hiếu Lâm cẩn thận nói thêm: “ 23 tháng Chạp, mùa đông năm 1955.”

“ Nơi sinh, cụ thể chút, thôn nào, xã nào?”

“ Hậu Liễu Câu, thôn Tiểu Lương Trang, xã Giản Bảo, huyện Ô Long.”

“ Chuyển đi năm bao nhiêu?”

Hà Hiếu Lâm không biết vì sao lại hỏi chuyện này, nhưng lúc này đang sợ hãi, chỉ lo cảnh sát coi mình không phối hợp, cho nên hỏi gì đáp nấy:” Năm 78, nhà máy tua-bin tuyển người, công xã tiến cử tôi đi, khi đó chẳng ai muốn đi khỏi quê, tôi hồ đồ thế nào cứ thế là đi.”

Giản Phàm càng hỏi giọng càng gấp gáp:” Bao giờ bị thôi việc?”

“ Năm 1998, khi đó nhà máy không phát được lương nữa, đến năm 99 mới chính thức nghỉ việc, làm việc lặt vặt, sau đó học lái máy xúc ...”

Trùng khớp, toàn bộ đều khớp, Giản Phàm cảm thấy thương hại nhiều hơn là vui mừng, ai mà ngờ bao năm tìm kiếm, cả nhà này lại sống ngay Đại Nguyên. Lại còn rơi vào cảnh thê thảm thế này. Tới lúc quan trọng nhất rồi, Giản Phàm vẫn sợ có sai sót, cân nhắc một lúc nói: “ Hà Hiếu Lâm, không cần sợ, chúng tôi tới đây không phải truy cứu chuyện giải tỏa, huống hồ ông chỉ lái máy xúc, làm việc theo lệnh, trách nhiệm không lớn ... Giờ tôi hỏi một người, hi vọng ông nghĩ cho kỹ, có biết bà ấy không?”

Đó là ảnh Giản Dẫn Nga, được vẽ lại theo ấn tượng của Giản Liệt Sơn, sau khi đưa ảnh ra cả hai nín thở chờ đợi, không dám có chút gợi ý nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận