Hắc Oa

Q6 - Chương 239: Khoảng lặng trước giông tố. (1)

Hai người một trước một sau đi tới phòng lấy nước, Giản Phàm hỏi thăm: “ Cô ấy thế nào, có dấu hiệu tỉnh lại không?”

Dương Hồng Hạnh lắc đầu thấy Giản Phàm thất vọng, buột miệng hỏi: “ Em nghe Trương Vân nói, cô ấy rất thích anh, có phải không thế?”

“ Chăm chỉ chịu khó, cần cù hiếu học, thân mang tuyệt kỹ, nữ nhân nào không thích anh chứ, đến thiên kim tiểu thư em cũng thích anh mà.” Giản Phàm thầm mắng Trương Vân lắm mồm, né tránh tâm lý đa nghi của bạn gái, ba hoa qua ải:

Dương Hồng Hạnh bĩu môi: “ Trơn như trạch, nhìn anh thương tâm như thế, chắc chắn lòng có suy nghĩ bất chính.”

“ Anh tất nhiên là thương tâm, nếu cô ấy không tỉnh lại, chúng ta không có cách nào kinh doanh ở Khấu Trang ...” Giản Phàm chuyển đề tài kể chuyện vừa xảy ra, thấy Dương Hồng Hạnh dửng dưng thì ngạc nhiên: “ Hạnh Nhi, sao em không quan tâm chút nào thế?”

“ Cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi, đâu phải lần đâu, chả việc gì phải lo cho anh.”

“ Vì sao?”

“ Vì em biết anh làm được.” Dương Hồng Hạnh cười, đưa tay vuốt má Giản Phàm, chỉ một câu nói nhẹ nhàng làm tự tin của Giản Phàm tăng lên vùn vụt, mây đen tan biến sạch, đúng thế mình việc quái gì phải sợ chứ, chơi tất tay với bọn chúng, mình làm lại từ đầu được, chúng dám sao? Hai người nói cười đổ nước rồi rời phòng, Giản Phàm nói tối nay đi qua Phân Thủy Lĩnh kiểm tra thịt ngâm, khả năng không về, Dương Hồng Hạnh đứng lại, giọng nghiêm túc cũng không thiếu mềm dẻo: “ Giản Phàm, em nói anh làm được, không có nghĩa là chuyện gì anh cũng phải làm, khéo léo một chút, đừng có cố, không ai ép anh nhất định phải chủ trì cái thứ chính nghĩa không đáng một xu đó.”

“ Ý em là gì? Nghe quai quái, trước kia lớp trưởng em tràn đầy chính nghĩa nhất mà.” Giản Phàm vờ không hiểu:

“ Anh nói dối quá nhiều, em nghe giọng anh thôi là biết, anh mà về Phân Thủy Lĩnh à?” Dương Hồng Hạnh hừ một cái:

Giản Phàm bị vạch trần lời nói dối, hơi xấu hổ, vuốt lọn tóc xõa trước má Dương Hồng Hạnh, giúp cô buộc lại cái đuôi ngựa: “ Đừng thông minh như thế, em phải để lại chút không gian bí mật cho nam nhân chứ, nếu cứ bị em phát hiện thế này thì anh tổn thương tự tôn lắm.”

“ Hi hi, được rồi, coi như em không biết, đi sớm về sớm.” Dương Hồng Hạnh cười khúc khích:

“ Thế mới là vợ anh, thưởng thưởng.” Giản Phàm lên cơn, thình lình chu miệng hôn chụt cô bạn gái hiểu lòng người này một cái, ai dè chiêu này cũng bị cô lường trước rồi, che miệng đẩy y ra, nói nhỏ phải thay thế Trương Vân trông coi Sở Tú Nữ rồi về phòng, bỏ Giản Phàm bên ngoài. Đứng tại chỗ, tay bám lan can nhìn xa, sau đó Giản Phàm đấm mạnh một cái, đi xuống gặp Dương Phong lấy lại chìa khóa xe của mình bị chi đội tạm giữ, nói là về quán xử lý chuyện kinh doanh, sau đó lặng lẽ rời chi đội. Lần này đi một mình, không cho ai đi theo. ... …

“ Cao Phong, Quý Quân, nào nào, hai cậu lên xe tôi, Kiên Định, tiễn các vị lãnh đạo, an bài cho tốt, đừng để mấy vị phu nhân phản ánh tới kỷ ủy của tôi, khi đó tôi không đối phó được.”

Giọng Ngũ Thần Quang từ nhà hàng Hải Thượng Minh Nguyệt truyền ra, nói đùa một câu làm mọi người cười rộ lên. Tần Cao Phong uống tới mắt lờ đờ, Điêu Quý Quân thì hai má đỏ rực, lại thêm Lục Kiên Định bước chân loạng choạng, chi đội trưởng Ngô và phó cục Lưu không chịu nổi hơi men, đám nam nhân đi lại không vững. Nghe bí thư Ngũ chỉ huy, Lục Kiên Định tuy say rồi, nhưng vẫn chống đỡ được, mời chi đội trưởng Ngô và phó cục Lưu lên xe đặc cảnh, dặn dò lái xe cẩn thận, sau đó mới quay lại xe bí thư Ngũ, bảo lái xe đi xe mình, tự mình lái xe. Ngũ Thần Quang nhìn lái xe cũ của mình, vui vẻ hỏi: “ Kiên Định, có lái được không đấy, hôm nay cậu uống không ít rồi.”

“ Bí thư Ngũ cứ yên tâm, tôi làm cái gì hồ đồ chứ sờ vô lăng thì tỉnh táo lắm.” Lục Khiên Định vừa đáp vừa khởi động xe, đúng là tà, đi thì không vững, vậy mà lái xe rất ổn định:

Buổi chiều chi đội hình cảnh và đặc cạnh liên hiệp báo cáo tiến triển vụ án với cục trưởng Lương, chi đội trưởng Ngô khuynh hướng kết án, dù sao bọn họ có toàn bộ nghi phạm, có khẩu cung có chứng cứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận