Hắc Oa

Q5 - Chương 122: Được mất khó tính. (4)

“ Có, xưởng cách ngã tư chưa tới 30 mét, từ nơi này rời thành rất thuận tiện. “ Giản Phàm dậm chân liên hồi, giọng tiếc nuối tự trách: “ Chị Hồ, có nhớ tôi bảo chị gì không, cái xưởng này từ khi thành lập tới nay không có chút hành vi phạm pháp nào, hết sức bất thường, vậy mà tôi còn tự trách mình đa nghi, đầu óc u ám.”

Trần Thập Toàn là người thế hệ cũ, cái thời con người ta tương đối đơn thuần, coi trọng chữ tín, nghe Giản Phàm nói một câu ngược đời như thế thì không tán đồng lắm: “ Cái đó mà bất thường?”

“ Chú cổ hủ quá rồi, thương nhân không trốn thuế đã đành đi, nhân viên phía dưới chưa bao giờ đánh bạc gây rối, lại ở trong khu vực phức tạp thế này, mà mới tin được. Càng không có vấn đề càng có vẫn đề.” Giản Phàm vừa nói vừa rút súng ra kiểm tra lại băng đạn, sẵn sàng xung trận, vừa đi vừa hỏi: “ Chú Trần, chẳng lẽ chú không thấy nơi đó có điểm nào đáng hoài nghi à?”

“ Không, chỉ là .. “ Trần Thập Toàn không chắc thế này trong mắt Giản Phàm có đáng nghi không: “ Ông già trông cửa là người giang hồ, lúc chúng tôi đi còn chắp tay chào.”

Càng lúc càng thấy đáng nghi hơn, Hồ Lệ Quân lại ngăn cản: “ Giản Phàm, chi đội trưởng đang tới, đừng hành động hấp tấp, đợi đại đội nhân mã tới rồi hẵng hay.”

“ Yên tâm đi, không có nguy hiểm gì đâu, người hẳn là chạy hết rồi, nhưng hòa thượng chạy thì miếu vẫn còn đó, khẳng định là chúng, không thể sai … Khoan, chị Hồ, lại đây tôi bảo cái này. “ Giản Phàm đột nhiên gọi Hồ Lệ Quân sang bên, cô còn tưởng bàn kế hoạch tác chiến gì, vừa ghé tới gần nghe giọng rõ gian tà: “ Chị chưa cài cúc áo lót, cài lại đi, không lát nữa hành động chẳng may rơi ra thì khó ăn nói lắm.”

Hồ Lệ Quân tức thì ngượng chín người, lập tức hiểu ra, cái thằng nhóc này cố ý để bây giờ mới nói, đang lúc khẩn cấp, không thèm chấp, đợi tới lúc tính sổ. Súng cầm trong tay, Giản Phàm thành người khác hẳn, tự tin bá đạo, phất tay một cái dẫn người chạy tới xưởng mỹ nghệ cách đó không xa, đều là người có kinh nghiệm, di chuyện lom khom trong đêm như ly miêu, tới trước cánh cổng sắt, mấy người kia tự động phân tán ra hai bên. Trần Thập Toàn dẫn Quách Nguyên, Cao Ái Quân chạy ra cửa sau, có hai dấu chân rất sâu dẫn vào ngõ, không cần nói, chúng vừa mới chạy. Giản Phàm nghe báo cáo, hơi tiếc, vẫn tiến tới đập cửa sắt rầm rầm. …. ….
Bạn cần đăng nhập để bình luận