Hắc Oa

Chương 321: Lời người đáng sợ (4)

Trường Mao cười hăng hắc giải thích:
"Chị thông cảm, biết sao được, kênh chính đáng không phát được mấy thứ này, đành tìm chúng tôi, nghiệp vụ bận rộn, không hỏi được xuất sứ."
Nói thế thì Đường Đại Đầu còn hiểu, cười ha hả vỗ vai Trường Mao:
"Tìm đúng người rồi, được, những số di động này, một ngày gửi 1000 tin nhắn, à không, 3000 đi."
"Không thành vấn đề."
Trường Mao nhận đơn đặt hàng, xem danh sách, ngạc nhiên:
"Ít thế này thôi sao, vậy còn nội dung?"
"Tùy, thích gửi gì thì gửi, làm điện thoại của chúng không có lúc nào nhàn rỗi là được."
"A, hiểu hiểu, điện thoại quấy nhiễu."
Trường Mao rất hiểu chuyện, lại là người trong nghề, cất danh sách đi:
"Ông chủ, tôi nghe một người anh em nói, anh muốn loại tự gọi điện thoại phải không?"
"Đúng rồi, cậu có không?"
Đường Đại Đầu nói rồi nhìn Tằng Nam, mấy thứ này hắn chẳng hiểu gì:
Tằng Nam mỉm cười:
"Nói đơn giản thôi cho anh ấy hiểu."
"Vâng, vâng, là thế này, thông qua mạng internet hoặc là di động gọi điện nhóm, loại công năng này bình quân 3 tới 5 giây có thể thực hiện một lần, tuyệt đối an toàn, cổng internet không ở trong tỉnh, sim di động cũng là vùng ngoài, thậm chí tôi có thể lái xe đi vòng quanh, dù có dùng GPRS cũng không khóa nổi tôi. Còn đây là máy phát tin nhắn, còn gọi là pháo tin nhắn .."
Trường Mao rút ngăn kéo, bên trong là một giàn 8 cái điện thoại đặt, tổng cộng phải có chục ngăn kéo như vậy, kết nối với nhau vào thiết bị chớp đèn xenh đỏ, thứ này đừng nói Đường Đại Đầu, đến Tằng Nam cũng chẳng hiểu. "Thế này, anh cho tôi biết số di động, tôi biểu diễn cho anh xem, anh tự thí nghiệm, xem xem anh có cơ hội gọi điện thoại nổi không? Đây là quấy nhiễu tối thượng, trừ khi tắt máy."
Trúng tiếng lòng rồi, Đường Đại Đầu báo số di động, Trường Mao ngồi xuống bàn gõ bàn phím cành cạch, Đường Đại Đầu thò đầu nhìn chỉ thấy chữ với số hoa cả mắt. Đột nhiên có điện thoại, theo thói quen đưa lên tai "a lô" một tiếng, đầu kia tiếng ti vi rồi tiếng ồn ào gì đó, đau cả màng nhĩ, té ra bắt đầu rồi. Tiếp đó liên tục ba phút, điện thoại gọi không ngừng, vừa bấm từ chối một cái lại có cuộc khác, Đường Đại Đầu tin rồi:
"Dừng, dừng mau, được rồi, tin rồi."
Trường Mao cười hăng hắc, gõ cạnh một cái trên bàn phím, thế là tiếng chuông ngừng lại:
"Ông chủ, công nghệ cao là vũ khí quấy nhiễu hiệu quả nhất, đây là kiểu gọi qua mạng, gọi bằng điện thoại còn nhanh hơn, gọi cho đối phương không dám mở máy."
Đường Đại Đầu ngạc nhiên không thôi, nhìn Tằng Nam hỏi ý thấy cô gật đầu liền sang giai đoạn mặc cả, một lúc sau sảng khoái trả tiền, Trường Mao khách khí tiễn hai người ra ngoài cổng. Rời tiểu khu lên xe rồi, Tằng Nam thấy Đường Đại Đầu vẫn cười không khép miệng được, giọng ngao ngán:
"Không biết anh dạy hư Giản Phàm hay Giản Phàm dạy hư anh, nhưng bây giờ hai người cùng một loại rồi."
"Ha ha ha, tôi không xấu bằng tên đó, thằng nhãi đó ác vô cùng, bình thường nói một câu đủ khiến người ta tức muốn xỉu luôn rồi. Thứ này cậu ta không nói, tôi biết thế quái nào được ... Ha ha ha, làm cớm có khác, loại tội phạm gì cũng biết. " Đường Đại Đầu bấm điện thoại, xem ra có vẻ liên lạc với người anh em xấu kia rồi, ừ ừ một tràng, mặt mày hớn hở:
"Có chỉ thị mới hả?"
Tằng Nam đợi hắn cúp máy rồi mới hỏi:
"Ừ, đi tìm Lưu Phương Huy, phó tổng Lưu."
"Tìm ông ta làm cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận