Hắc Oa

Q4 - Chương 215: Một lời khó tỏ nỗi sầu. (2)

Hồ Lệ Quân vừa đặt mông ngồi xuống bàn cho đỡ mỏi chân thì nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ở hành lang và tiếng nói cười thảo luận rôm rả, đội ngũ đã về rồi. Trương Kiệt đang hô hào ai muốn ngủ thì tới phòng trực ban, nhưng không ai tiếp lời, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương có vẻ ăn chưa đã, hai người oán trách tài nghệ Giản Phàm đi xuống, không rõ Giản Phàm nói cái gì mà cả đám cười rộ lên, có giọng cười cực kỳ chướng tai, đó là của Thời Kế Hồng. Cái đội ngũ này ai mà chỉ huy cho nổi, Hồ Lệ Quân thấy mình không làm được, ít nhất hai đồng chí bất kể lúc nào cũng chuẩn bị treo chức nghỉ hưu nội bộ như Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng. Vậy mà Giản Phàm xúi được Thời Kế Hồng vượt mấy trăm km đi thẩm vấn trái phép, không thể không nói là thần kỳ. Cửa mở ra, Trương Kiệt lúc nào cũng hấp ta hấp tấp đi vào, thấy nhìn thấy Hồ Lệ Quân ở trước tấm bảng chi chít ảnh và thông tin, ngạc nhiên:” Chị Hồ, không về nhà à?”

“ Oa .” Con mắt Tiêu Thành Cương thấy văn phòng khác trước, chỉ tấm bảng:” Sao chỉ dán ảnh nam mà không có ảnh nữ?”

Mọi người cùng cười rộ, Quách Nguyên xấu hổ vung tay đánh, thằng này chuyên làm trò hết:” Đó là nghi phạm, cậu nghĩ là quảng cáo chắc?”

: Tôi biết, nhưng mà tôi thấy đơn điệu quá, nếu vụ án này mà có vài mỹ nữ sát thủ có phải kích thích không? “ Tiêu Thành Cương xoa đầu cười ngốc nghếch ngồi xuống:

Cả đoàn người ồn ào nối nhau đi vào phòng, Nghiêm Thế Kiệt cười ha hả khen người trẻ tuổi có tinh thần làm việc, Thời Kế Hồng trực tiếp ngồi xuống bên Hồ Lệ Quân, cả tổ chuyên án có hai nữ nhân mà. Người thì ăn no làm vài động tác vặn mình, người thì bò ra bàn chuẩn bị ngủ, còn có người nói không ngừng, Hồ Lệ Quân biết mấy vị này không phải là tranh thủ đi làm sớm, mà là ăn no kiếm chỗ nghỉ, nói với mọi người 3 giờ chiều đội trưởng Lục an bài công tác giai đoạn tiếp theo rồi lặng lẽ ra ngoài. Rẽ trái đi lên tầng hai về văn phòng của mình, rẽ phải tới văn phòng phó tổ trưởng Giản, Hồ Lệ Quân ngập ngừng dừng bước, cân nhắc một chút sau đó đi về phía bên phải, hít một hơi gõ cửa. Cửa mở ra, Giản Phàm ngẩn người tại chỗ:” Chị Hồ, có chuyện gì sao?”

“ Có chút chuyện nhỏ, ba giờ chiều đội trưởng mở họp phân tích vụ án, bố trí nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo.”

“ Vâng, tôi biết.”

“ Cậu nghỉ ngơi đi.”

“ Chị cũng thế, ài …”

Giản Phàm đưa tay mời Hồ Lệ Quân vào phòng, không ngờ cô xoay người đi luôn, làm động tác của y cứng đờ giữa không trung, thò đầu nhìn chỉ còn thấy bóng lưng và tiếng giày cao gót, lời nói khô khan, vẻ mặt khô khan, làm Giản Phàm ngây ra nhìn theo bóng hình gợi cảm khỏe khoắn cho tới khi biến mất. Cảm xúc khó tả, ài, lúc cởi áo ra thì chẳng xấu hổ, sao khi cả hai đều mặc đủ quần áo lại xấu hổ ngại ngùng thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận