Hắc Oa

Q6 - Chương 260: Dư vận trà thơm. (2)

“ Hi hi, lại nói linh tinh.” Tương Địch Giai cách bàn đánh Giản Phàm một cái, cô biết không nên quá tin lời y, chuyện gì cũng phải bớt vài phần, đầu hơi cúi: “ Nghe Tằng Nam nói, cậu có bạn gái, hơn nữa sắp kết hôn rồi.”

“ Ừm.” Giản Phàm gật đầu, giọng hơi nhỏ:

“ Cậu yêu cô ấy không?”

“ Có.” Giản Phàm ngạc nhiên nhìn chị Tương, tại sao chị ấy lại hỏi như vậy chứ:

Tương Địch Giai lườm một cái đôi phần tinh nghịch: “ Đã có người mình yêu, vậy mà vẫn muốn gặp tôi, cậu có ý đồ gì?”

“ Kỳ thực chỉ muốn gặp chị thôi, nếu gọi đó là ý đồ thì ý đồ đã đạt được rồi.”

“ Chỉ muốn gặp?” Tương Địch Giai không tin lắm:

Giản Phàm gật đầu xác nhận lần nữa:” Chỉ vậy thôi.”

“ Kỳ thực tôi không định về nữa, nhưng lần ly biệt ấy khiến lòng tôi không sao yên được, giống như còn chuyện gì đó dang dở. Tôi cũng không ngờ rằng Tương gia lại lần nữa lại có va chạm với cậu, nếu đã gặp rồi, có những lời không thể không nói, tôi lựa chọn chia tay, kỳ thực không phải chỉ vì mẹ tôi.”

Giản Phàm ngỡ ngàng: “ Em đã làm gì sao?”

“ Có, cậu làm một chuyện tôi không thể tha thứ.” Tương Địch Giải đột nhiên nghiêm mặt:

Giản Phàm thì nhìn ra, Tương Địch Giai có thể bình thản nhắc tới chuyện cũ của hai người như thế, chứng tỏ cô đã thoát ra khỏi tình cảm đó rồi, chẳng hiểu sao giận dỗi như đứa trẻ con bị giật đồ chơi, hiểu ngay cô đang nói tới chuyện gì: “ Chuyện bắt anh chị chứ gì, còn chuyện gài thiết bị nghe trộm vào nhà chị nữa, đúng chứ?”

Mí mắt Tương Địch Giai khẽ giật một cái, mím môi hồi lâu mới hỏi:” Vì sao lại làm thế? Tôi luôn cho rằng tôi hiểu cậu, nhưng sau đó tôi nhận ra, tôi chẳng hiểu gì về cậu cả, vì sao muốn đẩy nhà tôi vào cảnh đó? Nếu vì lập công, vì sao cuối cùng lại bỏ đi?”

“ Kỳ thực đơn giản, khi đó em đã biết rằng anh trai chị rửa tiền, lúc đó em còn ngây thơ nghĩ, dựa vào chuyện đó, biết đâu vãn hồi được ác cảm của mẹ chị ... Nhưng em sai rồi, bà ấy từ tận sâu thẳm coi khinh em, nên khinh bỉ cả tình cảm của em, khi đó em còn hiếu thắng, em chỉ muốn cho bà ấy biết hậu quả coi thường người khác, em làm thế chỉ vì báo thù thôi.” Giản Phàm có chút thiếu tự nhiên, lại có chút nhẹ nhõm, đó là chuyện chôn vùi tình cảm của hai người, vì sao y không biết, hít sâu một hơi chân thành nói: “ Xin lỗi, khi đó em luôn muốn nghĩ cách vãn hồi chuyện của chúng ta, nhưng lòng em quá rối không đủ tỉnh táo nên càng làm càng khiến chuyện tệ đi ... Kỳ thực hôm nay em muốn gặp chị cũng vì nói một câu xin lỗi.”

“ Vì kéo nhà tôi vào vũng bùn?” Giọng Tương Địch Giai ẩn chứa vài phần giận, đầu hơi quay sang một bên như muốn che dấu cảm xúc trên mặt:

“ Không, mẹ và anh trai chị rửa tiền, là họ tự vấy bẩn không ai hãm hại họ hết, em không xin lỗi vì chuyện đó.” Giản Phàm thẳng lưng lên:

“ Vậy vì sao?”

“ Vì gánh nặng tình cảm gây ra cho chị, vì sự lỗ mãng của em làm chị tổn thương ... Nếu có thể làm lại, em sẽ yêu thương che chở chị thật tốt, em sẽ vứt bỏ tôn nghiêm không đáng tiền đó, sẽ không va chạm với mẹ chị. Nếu cho em làm lại từ đầu, em sẽ khác hoàn toàn với chính mình trước đó ... Nhưng khi ấy mọi thứ tới quá dồn dập bất ngờ, em chẳng có lấy một cơ hôi nào ... Thậm chí còn không có cơ hội giải thích.” Giản Phàm càng nói càng ấm ức, giọng lớn hơn: “ Tại sao thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận