Hắc Oa

Chương 323: Tới nhà uy hiếp (2)

Phi Phi hôm nay ăn mặc rất chính thức, không hở trên hở dưới như ở nhà, đồ công sở trắng bằng lụa, bầu vũ đẩy đặn đẩy y phục trước ngực nhô cao, tất màu da trong suốt bọc lấy đôi chân dài, tóc đỏ tía bắt mắt, giày cao gót trắng, tươi cười nói vào:
"Phó tổng Lưu, giám đốc Đường của chúng tôi hào sảng lắm, dù anh không trả tiền cũng được, chỉ là không thể giảm đi, tôi có mang hợp đồng theo đây, hay là anh xem qua nhé. Khoản nợ tiền thiết bị trị giá 323 vạn, thêm vào tiền lãi ba năm hai tháng, tiền vi phạm hợp đồng, tổng cộng 387 vạn, còn chưa tính tổn thất chi phí nhân lực và thời gian của chúng tôi, chúng ta cứ hợp đồng mà làm."
Mỗi khi đòi nợ Phi Phi thường cùng Đường Đại Đầu phụ họa lẫn nhau, vòng vo tỏ rõ thái độ. Lưu Phương Huy mặt lộ vẻ khó xử, chuyện này đã nằm ngoài phạm vi ông ta có thể quyết định. Đường Đại Đầu thấy đối phương ngần ngừ một cái là biết có cơ xoay chuyển, cố ý mắng Phi Phi:
"Nói cái gì thế hả, biết thế không đưa cô theo, chỉ biết tiền tiền tiền, phó tổng Lưu mà thèm để ý chút tiền đó à, chê người ta nghèo sao? Có phải không phó tổng Lưu, riêng cái nhà này của anh trị giá phải hơn 200 vạn nhỉ?"
Lưu Phương Huy trầm tư:
"Giám đốc Đường, nếu anh không đồng ý khoản tiền này thì nhiều hơn tôi không thể quyết."
"Ai bảo anh quyết, tôi thừa biết anh không quyết được, anh xem, tôi có bao giờ đòi tiền anh đâu?"
Đường Đại Đầu cười ha hả, ngả lưng vào ghế sô pha nhìn ngang nhìn ngửa ngôi nhà:
"Vậy anh tới đây có việc gì? Còn đợi ở cửa nhà tôi."
"À, thế này, nghe nói công ty anh phục vụ 24 trên 7 đúng không?"
"Đúng rồi, thế thì sao?"
Lưu Phương Huy bị nụ cười gian manh của Đường Đại Đầu làm hơi run:
"Không có gì."
Đường Đại Đầu nói hết sức thần bí:
"Thời buổi bây giờ , bùng nổ thông tin, bùng nổ công nghệ, hình như chúng ta đang ở trong một cái thời đại bùng nổ vậy, anh nói đúng không?"
"Anh nói cũng phải."
Lưu Phương Huy quyết định lấy bất biến ứng phó vạn biến:
"Ha ha ha, tôi quan tâm tới anh thôi, thông báo với anh một chút, di động là món đồ công nghệ cao hả, không biết nổ thì sao nhỉ? Vì như cái của anh."
"Làm sao có thể thế, anh Đường đùa rồi."
Lưu Phương Huy theo bản năng lấy di động ra, suốt ngày bị quấy rối, ông ta cho hết số không quen vào danh sách đen, không gây ra phiền toái quá lớn, chỉ là tâm lý không thoải mái:
"Ha ha ha, anh chưa nói tới lựu đạn thịt người à? Di động nói không chừng cũng có thể thành lựu đạn đấy."
Đường Đại Đầu chỉ cái mặt tai tái của Lưu Phương Huy cười phá lên:
Bị người ta trêu đùa rồi, vậy mà mình lại còn dẫn người ta vào tận nhà để cười vào mặt, là người có thân phận cục tức này ai mà nuốt xuống được, Lưu Phương Huy trầm giọng:
"Giám đốc Đường, anh có vẻ xem thường Tứ Phương chúng tôi nhỉ, chúng tôi là công ty thông tin chuyên nghiệp, đổi đường dây điện thoại chẳng phải quá dễ à? Tôi không phủ nhận sự quấy rối này rất cao minh, nhưng anh có thể cao minh mãi được không? Kiểu rao vặt đó tác dụng trong một hai ngày là cùng, tôi không tin anh có thể rao vặt ngày qua ngày, tới khi đó không cần tôi, công an sẽ tra ra anh, anh ép chúng tôi báo án à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận