Hắc Oa

Chương 262: Lời nói kinh người (3)

Truy lùng và điều tra vẫn còn đang tiến hành, mấy nghìn cảnh sát như rồi không đầu lấy hiện trường làm trung tâm mở rộng vòng kiểm soát lên 5 ki lô mét , tìm kiếm vật chứng, nhân chứng cùng nghi phạm. Trần Thập Toàn và người đội trọng án thảo luận về đầu đạn, 2 vỏ đạn súng 77, còn trên người nhân viên thu tiền là 4 viên đạn chì không chí mạng, theo phương hướng ngã xuống thì là hai phát súng từng phía trước, chỉ mất 5 phút ông ta đã đưa kết luận, một khẩu K77 và 2 khẩu súng hơi. Camera giao thông không ghi lại hình, người đội trọng án men theo đường dây kiểm tra 12 camera, quả nhiên 4 cái bị phá hỏng, có điều phương pháp ngu ngốc nhất, cắt dây, dấu vết vẫn mới. Điều tra hiện trường được tiến hành rất tỉ mỉ, cũng rất nhanh, đây là nơi công cộng, không cho phép lề mề. Chụp ảnh, quay phim, đo đạc, hai người chết được đưa lên xe thùng lớn của cảnh sát. Tiêu Thành Cương đúng là to gan, đứng nhìn từ đầu tới cuối, dù sao cũng chẳng thấy sợ nữa, trong bốn pháp y thì có dì Tạ của đại đội một đang ghi chép khàm nghiệm hiện trường. "Thành Cương, một mình đứng ngây ra đó làm gì?"
"Đợi Giản Phàm ạ, không biết anh ấy chạy đâu rồi."
Tiêu Thành Cương bị vỗ vai giật mình quay sang, thì ra là Hồ Lệ Quân của đội trọng án đi cùng một người trẻ tuổi, cùng từng tiếp xúc, tên là Trương Kiệt:
"Đang ở cửa, chúng tôi nói gì cậu ta cũng không thèm để ý."
Trương Kiệt chỉ chỗ, quen chàng cảnh sát đó từ vụ án làm tiền giả, chăng hiểu sao hôm nay chào hỏi không đáp lại, cứ đứng đờ mặt ở đó:
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Hồ Lệ Quân lo lắng hỏi:
Tiêu Thành Cương cười khùng khục đểu giả:
"Có gì đâu, nhát gan thôi, nhìn thấy hiện trường sợ quá mà ra, vừa rồi còn nôn nửa ngày trời."
"Không thể nào, Giản Phàm mà nhát gan à?"
Trương Kiệt không tin, lần trước còn suýt giết nghi phạm, hắn là người chứng kiến nên rõ nhất, Giản Phàm làm sao nhát gan được:
"Thành Cương, cậu đợi ở đây, tôi đi nói chuyện với cậu ấy, Trương Kiệt, cậu báo với đội trưởng Lục, tôi tới trễ một chút."
Hồ Lệ Quân vừa nghe nguồn cơn là liền vội vàng chạy ra cổng, Giản Phàm vẫn đứng trong góc tường, vẻ mặt nhợt nhạt như người mới lành bệnh. Cô từng chứng kiến Giản Phàm ở trong tình trạng tệ hơn thế này rất nhiều, cho nên không lạ gì nữa, cũng không thấy buồn cười hay xem thường, tới gần nói:
"Người chết bị đưa đi rồi, tôi đưa cậu đi xem thương binh, thế nào, chẳng lẽ người sống cũng không dám nhìn?"
Giản Phàm phản ứng chậm chạp không nói gì, hai mạng sống sờ sờ biến thành hai cỗ thi thể, chỉ cảm thấy rất khó chịu mà không nói ra được khó chịu ở đâu. "Đứng thẳng lên xem nào, cậu bị gãy lưng đấy à? Cậu còn dám giết người cơ mà ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận