Hắc Oa

Q 6 - Chương 063: Lời vàng ý ngọc. (4)

Á à, định cho mình vài đồng đuổi đi đây, oa, đề phòng mình nhanh thế, cô gái này sợ dẫn sói vào phòng. Ha ha ha, một cô tiểu thư giống chị Tương, có chút được nuông chiều trong lồng kính đây mà, Giản Phàm dâng lên cảm giác quen thuộc, mỉm cười đứng dậy: “ Giám đốc Sở, cô đã vào bếp chưa, ý tôi nói là bếp ở đây?”

“ Chưa. “ Sở Tú Nữ lắc đầu:

“ Vậy giám đốc ẩm thực có từng làm đầu bếp không?”

Sở Tú Nữ lần nữa lắc đầu: “ Không.”

“ Cô nhìn món ăn của Thực Thượng, có đụng đũa không?”

Lần này Sở Tú Nữ gật đầu:” Có, tôi đã nếm thử.”

“ Đó chính là vấn đề, ngay cả người thân phận như cô cũng muốn ăn, vậy người bình thường thì sao? Cô không hiểu ẩm thực, giám đốc ẩm thực không biết chuyện bếp núc, đầu bếp thì không ra sao, Tân Thế Giới mãi mãi không thể làm ra món ăn ngon, bị thay thế là chuyện sớm muộn, dù không có tôi, cô cũng không đi xa được đâu. Cô cũng đừng mong khai thác thị trường mới, tôi đoán nhé, cô đang nghĩ, thu hẹp kinh doanh, muốn cho thôi việc một bộ phận đầu bếp.”

“ Đúng, tôi vốn có ý nghĩ này, anh nói khiến tôi càng thêm kiên định, phải thay máu toàn bộ bộ phận ẩm thực, cám ơn anh thật lòng cảnh báo. “ Sở Tũ Nữ nhìn Giản Phàm đứng thẳng như cán thương, khuôn mặt trầm ổn chững trạc với nụ cười nhẹ nhàng, cảm giác hiểu thế nào là soái ca không phải nhìn một lần là thấy, rất man, rất có sức hút, cảm quan thay đổi hẳn: “ Tôi nói cũng rất chân thành, mong anh suy nghĩ.”

“ Giám đốc Sở, cô chưa hiểu thực lực của chúng tôi, vậy tôi mời cô tới xưởng chế biến của tôi thăm quan, chỗ đó mười đầu bếp bao gồm cả tôi, hai người kiêm chức đưa hàng, một kiêm phục vụ viên, 10 người chúng tôi, năng suất 9000 suất cơm ngày, cô không tò mò sao? Còn có vài món thịt ngâm chiếu nay rời chum, tôi đảm bảo cả Đại Nguyên chỉ duy nhất tôi làm được, ngon thế nào phải thử mới biết. “ Giảm Phàm như lừa tiểu cô nương chưa hiểu đời, mồi nhử vừa vặn, quả nhiên Sở Tú Nữ vui vẻ nhận lời, ân cần lịch sự đưa tay ra: “ Lady first, mời quý cô.”

Không ngờ cửa vừa mở ra, cả đám người giật nảy mình lùi lại, Giản Phàm dở khóc dở cười, giám đốc ẩm thực là ông già gần 50 tóc đã ngả hoa râm cầm đầu bốn năm bảo an đứng bên cửa tay lăm lăm gậy cao su, hẳn đề phòng y say rượu làm bậy, Giản Phàm quay đầu nhìn Sở Tú Nữ: “ Giám đốc Sở, nói với họ đi, tôi không làm gì cả đi.”

Sở Tú Nữ cảm thấy rất mất thể diện, nhất là những lời vừa nãy của Giản Phàm làm cô bất mãn với bộ phận ẩm thực, lạnh lùng nói một câu: “ Nhiều chuyện.”

Nói xong quay sang khẽ gật đầu với Giản Phàm, hai người sóng vai với nhau, thần sắc tự nhiên hòa nhã, còn chủ động bấm thang máy, làm cả đám sững sờ. Dọc đường đi ra sảnh, nhân viên liên tục gật đầu chào, Sở Tú Nữ bước chân khoan thai rất có khí độ của người bề trên, cái này Giản Phàm thua xa: “ Đi xe anh hay xe tôi?”

“ À chỗ tôi chỉ có 2 cái xe chở hàng, tôi đi bộ tới đây.”

Sở Tù Nữ che miệng cười, lần này là nụ cười thực sự, bấm chìa khoa, chiếc Audi chớp đèn, mời Giản Phàm vào xe lái đi, để làm đám giám đốc quản lý ngơ ngác nhìn nhau, không thể nào, thế này thì nhanh quá đi. ……..
Bạn cần đăng nhập để bình luận