Hắc Oa

Q6- Chương 002: Cuối năm mang hỉ tới. (2)

Đang nói chuyện nghe thấy tiếng bước chân huỳnh huỵch ở cầu thang, cái vị người to bằng luôn cửa đi vào, mặt mày tươi hơn hớn, vội vội vàng vàng, phát kẹo, hạt dưa, thuốc lá, miệng luôn mồm: “ Mọi người ăn kẹo, ăn kẹo đi ... Chú Thành, hút điếu thuốc, anh Cao, chị Nhị Nhị, cắt hạt dưa ... Văn phòng của chúng ta thì thôi không gửi thiếp nữa nhé, trưa nay tôi mời mọi người tới Đệ nhất Oa, để chú Giản làm cho một bữa.”

Nhị Nhị quên luôn nỗi đau bị hái trộm rau, bản tính buôn chuyện trỗi dạy, tay cắn hạt dưa, mồm hỏi: “ Sĩ Thanh, đối tượng của cậu ở đâu ấy nhỉ?”

“ Công ty điện lực.”

“ Định ngày chưa?”

“ Rồi ạ, 26 tháng Chạp.”

“ Chà chà, vài ngày nữa thôi, cuối năm hỉ tới, chúc mừng, chúc mừng.”

Mấy người khách sáo chúc mừng vài câu rồi cắn hạt dưa, truyền thống trong đơn vị có đám hỉ đều tới từng văn phòng tặng kẹo bánh hạt dưa, đã thành lệ rồi. Phí Sĩ Thanh tới nông thôn rèn luyện hơn một năm trở về liền tới nơi này đi làm, trông chững trạc hơn nhiều, đã thế bây giờ lại còn để râu, như chứng tỏ mình không phải là loại sinh viên mới tốt nghiệp làm việc không đáng tin cậy nữa. Nghe nói tiệc bày ở Đệ nhất oa, đề tài quay về chuyện ăn uống, Nhị Nhị nói hồi bé mỗi lần thi tốt được tới Đệ nhất oa ăn, chú Thành khen tay nghệ Lão Giản ăn bao năm không biết chán, Tiểu Cao giống Phí Sĩ Thanh, nói tới ăn là nói tới thịt, vẻ hận đời cũng bay biến. Đánh giá quán ăn trong huyện cũng là một nội dung quan trọng ở văn phòng, mà ở Ô Long danh tiếng nhất không gì bằng Đệ nhất oa đã gần 30 năm chưa đóng cửa. Thức ăn chẳng phải có gì hiếm có, toàn rau xanh, đậu hũ, sơn dược mà thôi, nhưng hiếm ở chỗ mấy chục năm rồi mà giá vẫn rẻ thức ăn vẫn ngon. Chú Thành mấy chục năm chỉ chung tình một quán, Tiểu Cao cám thán ăn quen loại cá thịt tẩm ướp đống gia vị rồi, nghĩ lại chỉ nhớ mỗi loại vị món ăn thường nhật, Nhị Nhị thẳng thừng tuyên bố Đệ nhất oa đứng đầu toàn huyện. Thấy còn chút thời gian, Phí Sĩ Thanh cũng góp vui: “ Nếu nói quán ăn số một thì là Đệ nhất oa, nhưng nếu nói nấu nướng số một thì không phải là Giản Nhất Oa.”

“ Ồ, còn ai nữa?” Mọi người đều biết Phí Sĩ Thanh là chuyên gia ăn uống, ngạc nhiên hỏi, trong cái huyện này làm gì còn ai nấu ăn ngon hơn Lão Giản:

“ Giản Tiểu Oa chứ ai, tên Giản Phàm, bạn thủa nhỏ của tôi.” Phí Sĩ Thanh đắc ý khoe khoang:

“ Không thể nào? Con trai sao hơn cha, Lão Giản nấu ăn hơn 30 năm, con trai ông ta được mấy tuổi?” Chú Thành không tin:

“ Có chí không sợ tuổi còn nhỏ, trình độ không ở tuổi cao, chúng tôi cùng đi học, cùng tốt nghiệp, tôi về quê, cậu ấy làm cảnh sát, làm cảnh sát hai năm mà trúng mười mấy phát súng, cả mặt cũng bị hủy ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận